Ở biệt thự.
Diệp Lâm Quân không ngờ Lý Từ Nhiệm sẽ đến.
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Em tha thứ cho anh rồi sao Lê Nguyên?”
Diệp Lâm Quân lập tức hỏi.
Lý Từ Nhiệm đanh mặt lại và lắc lắc đầu: “Không, em vẫn chưa tha thứ cho anh!”
“Thế em đến đây làm gì?”
Diệp Lâm Quân-hỏi.
Lý Từ Nhiệm nhìn Diệp Lâm Quân do dự hồi lâu rồi lấy hết dũng khí hỏi: “Anh có thể đưa cho em phần thưởng anh đạt được không?”
“Được.”
Điều khiến Lý Từ Nhiệm kinh ngạc chính là Diệp Lâm Quân đã đồng ý ngay.
“Hả? Anh không cần hỏi lý do vì sao ư?”
Lý Từ Nhiệm cảm thấy hơi khó tin.
Diệp Lâm Quân cười: “Bởi vì người đó là em!
Chỉ cần em mở miệng thì anh không cần bất cứ lý do gì cả”
“ừ..
Bề ngoài Lý Từ Nhiệm khá bình tĩnh nhưng thực chất đã bị anh làm cho cảm động.
Một luồng hơi ấm-áp dâng lên trong lòng.
Bỗng chốc cô đã tha thứ cho Diệp Lâm Quân rồi.
Thứ quý giá như thế có thể dùng nó để đổi một hòn đảo hay một thành phố nào đó, nhưng anh lại không cần hỏi nhiều đã đem nó tặng cho mình rồi sao?
Lễ ra Lý Từ Nhiệm còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để giấu giếm chuyện này.
Nào ngờ Diệp Lâm Quân vừa nghe nói Lý Từ Nhiệm muốn lấy thì lập tức đưa ngay cho cô.
“Tiểu Bắc, mang thuốc ra đây!”
Diệp Lâm Quân ra lệnh.
Bắc Thiên Vương nhanh chóng mang món đồ đến.
Nó được đựng trong một cái hộp rất tinh xảo.
Cái hộp này được thiết kế riêng và phải có mật mã mới mở ra được.
Diệp Lâm Quân đưa cái hộp cho Lý Từ Nhiệm và nói cho cô nghe mật mã.
Lý Từ Nhiệm đón lấy cái hộp với vẻ phức tạp, vừa đi được vài bước lại quay qua nói với Diệp Lâm Quân: “Em sẽ đợi ba tháng sau anh đến đón em và Lê Quân!”
Diệp Lâm Quân nở nụ cười.
Yên tâm đi, anh sẽ thường xuyên để mắt đến hai mẹ con em.
Sau khi Lý Từ Nhiệm thành công mang thần dược về nhà họ Lý.
Cả hai nhà Lý Trịnh đều rất sôi nổi.
Cơ hội để phất lên đã đến rồi.
Họ đồng ý thả Chí Oánh ra, mọi người hào hứng đến tìm bà cụ.
Dưới sự dẫn dắt của bà cụ, họ đã đến gặp Hoàng đế Tây Đường.
“Anh hai, họ có thứ tốt muốn dâng cho anh đấy!”
Bà cụ cười nói.
Hoàng đế Tây Đường ngạc nhiên: “Thứ tốt gì vậy?”
“Chắc ngài cũng từng nghe nói đến việc Lạc Việt gần đây có ban phát phần thưởng cho các công thần rồi chứ?”
Ngô Thị Lan cười hỏi.
Ánh mắt Hoàng đế Tây Đường trở nên sáng rỡ lên: “Lẽ nào chính là thần dược có thể dùng để cứu mạng lúc nguy cấp sao?”