Bây giờ lại thu nạp thêm hai dòng họ nữa.
Các doanh nhân nhà giàu ở Bắc Giang và các nơi lận cận đếu đến chúc mừng hai nhà Lý Trịnh.
“Nói gì cũng phải cám ơn Diệp Lâm Quân đấy! Đi thôi, chúng ta hãy đến cám ơn Diệp Lâm Quân nào?”
Lý Hồng Thắng đưa ra lời đề nghị.
Mọi người đi đến nơi ở của Diệp Lâm Quân.
“Đứng lại, các người đang làm gì vậy?
Lúc đến trước cửa biệt thự thì có một người đứng ngăn lại.
Người đó chính là Hoàng Hải Bắc.
Bây giò ông ta không có nhiệm vụ gì nên đảm nhiệm công việc gác cổng.
“Ái chà, Diệp Lâm Quân lại tìm một người trung niên làm gác cổng sao?”
“Trông bộ dạng ốm yếu như thế liệu có gác nổi không đấy? Lý Hồng Thẳng bọn họ buông lời cười nhạo khi nhìn thấy Hoàng Hải Bắc.
Trước kia bọn họ chưa từng nhìn thấy Hoàng Hải Bắc nên tất niên là không quen biết.
“Lão già, ông chính là bảo vệ mà Diệp Lâm Quân tuyên vào sao? Trương Phúc Long hỏi.
“Ha ha ha ha…
Mọi người cười lớn.
Bởi vì nếu như Hoàng Hải Bắc thu đi khí thế thì chỉ là một người yếu đuối hiền hòa mà thôi.
Thậm chí còn có chút yếu ót nữa.
“Ông đây muốn đi vào đấy, ông có cản nổi chúng tôi không?”
Lý Hồng Thắng giương cung múa võ trước mặt Hoàng Hải Bắc.
Nếu hắn biết người đàn ông trung niên yếu ớt trước mặt sắp hai trăm tuổi rồi.
Chắc sẽ kinh ngạc đến mức ngất đi.
Điều đáng sợ hơn là người này có thể khiến hắn tan xương nát thịt chỉ bằng một cú đấm…
Càng không ngờ đây chính là cao thủ số một của môn phiệt Tây Đường đẩy.
Đến Hoàng đế Tây Đường cũng phải gọi ông †a một tiếng sư thúc.
“Đúng là tự tìm chỗ chết!”
Hoàng Hải Bắc tính nổi giận thì một giọng nói vang lên: “Để họ vào đây đi Lúc này Hoàng Hải Bắc mới nén sát khí lại và để họ vào trong.
lời anh sao?
“Diệp Lâm Quân, tao phát hiện dù mày bị tàn tật nhưng khả năng nói dối lại càng ngày càng lợi hại đấy! Sao mày không nói môn phiệt Tây Đường của mày luôn đi?”
Trịnh Quân Nga quát Diệp Lâm Quân một tiếng.
Diệp Lâm Quân cười nói: “Cô nói đúng rồi đấy, môn phiệt Tây Đường chính là của tôi”
“HứI”
Diệp Lâm Quân nói xong bèn nhận lại một tràng phỉ báng.
“Con mẹ mày thật không biết xấu hổ mà! Mày to gan thật đấy, dám bảo môn phiệt Tây Đường là của mày sao?”
Lý Hồng Thắng bọn họ hét lớn.
“Bởi vì tôi chính là…”
“Câm miệng! Ở đây khi nào mới đến lượt một người làm như ông lên tiếng hả?”
Hoàng Hải Bắc vẫn còn muốn nói thêm câu sau nhưng đã bị Lý Hồng Thắng cắt ngang.
“Tôi…”
Hoàng Hải Bắc ngơ ngác.
Địa vị của ông ta ở môn phiệt Tây Đường cao quý, đến hoàng đế Tây Đường cũng không dám nghịch ý.
Bây giò lại mấy tên nhãi ranh dạy dỗ sao.
“Tôi cái gì mà tôi? Cút qua một bên mau!”
Trương Phúc Long bọn họ quát lên với vẻ phiền phức.
“Tôi…”