Hoàng Hải Bắc tức muốn nổ tung luôn rồi.
Vừa ra đời đã bị Diệp Lâm Quân chèn ép.
Cái này ông ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng bị mấy tên nhãi này ức hiếp làm sao ông ta nhịn được đây? “Diệp Lâm Quân, sau này mày còn đám mượn danh môn phiệt Tây Đường ra ngoài lừa đảo thì coi chừng tụi tao đánh chết mày!”
2 “Đung vậy, sau này còn nghe mày nói những lời này thì thấy lần nào đánh lần đó Bọn họ hống hách rời khỏi.
Lúc đi ngang qua người Hoàng Hải Bắc còn khiêu khích nói: “Lão già này sau này hãy nhớ kỹ thân phân của mình, đồ có thể tùy tiện ăn nhưng lời không được tùy tiện nói!”
“Coi chừng ông đánh mày đấy!”
Lý Hồng Thắng giữ chặt nắm đấm ra oai trước mặt ông ta.
Hoàng Hải Bắc thật sự tức giận đến mức muốn nổ tung rồi.
Bị đám ranh con này sỉ nhục.
“Đừng tức giận, sau này chúng ta sẽ có cơ hội trừng trị chúng!”
Diệp Lâm Quân cười nói.
Sau khi đám người Lý Hồng Thẳng rời khỏi thì Tây Thiên Vương đã đến.
Vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Thời gian lâu như vậy rồi, theo lý họ phải có hành động rồi chứ”
Diệp Lâm Quân hỏi.
“Có rồi, chúng tôi đã thu được một cuộc điện thoại của hoàng tử Vincent và người thần bí ở Lạc Việt rôi! Dù chỉ có một đoạn nhỏ thôi nhưng cũng nghe thấy ngụ ý muốn ra tay của họi”
Tây Thiên Vương nói.
Diệp Lâm Quân cười nói: “Tôi biết ngay bọn họ sẽ có hành động mài Đợi bao lâu nay rồi, cuối cùng họ cũng đã xuất hiện!”
Thì ra việc công khai giải thưởng lần này chính là chủ ý của Diệp Lâm Quân! Anh cố tình bảo vệ binh Viêm Long liệt kê danh sách ra.
Cụ thể đến mức ai sẽ được ban phát lọ thuốc cũng được liệt kê rõ ràng, mục đích rất đơn giản, chính là để dụ thế lực trong bóng tối xuất hiện, để xem họ có thể kiềm chế được cơn giận không.
Kết quả họ vẫn không kiềm được.
Hoàng tử Vincent đã bảo bọn chúng ra tay rồi.
“Theo nội dung cuộc hội thoại thì hoàng tử Vincent của nước Chiến Ưng dường như đang trách móc họ việc hai lần trước đã ra tay thất bại!
Còn yêu cầu họ phải lấy được lọ thuốc bằng mọi giá nữa!”
Tây Thiên Vương đưa nội dung cuộc hội thoại cho Diệp Lâm Quân nghe.
Sau khi nghe xong Diệp Lâm Quân cười nói: “Mọi người cảm thấy nếu phải cướp lọ thuốc thì họ sẽ lựa chọn cướp lấy từ tay ai đây?”
“Những công thần như Lão Tần Tân Bắc Minh là không thể nào, bọn họ hiểu rõ ngoại trừ việc có người bảo vệ thì nếu không như xảy ra chuyện sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đấy”
“Những trọng thần của các nước khác vốn dĩ là không thể động vào”
“Suy đi nghĩ lại thì chỉ có điện chủ ngài thôi!”
Tây Thiên Vương và Bắc Thiên Vương phân tích.
Diệp Lâm Quân cười cười: “Đúng vậy, bây giờ họ có điều tra cũng chỉ cảm thấy tôi là một người bình thường thôi, là một con người vô dụng, chẳng qua nhớ vào chiến công ngày xưa mới đạt được phần thưởng thôi”
“Vả lại giết tôi sẽ gây ảnh hưởng không lớn, hoặc là không hề bị ảnh hưởng nên họ chắc chắn sẽ lựa chọn tôi làm mục tiêu để ra tay”
Bắc Thiên Vương sờ sờ mũi: “Có điều trước đó họ đã từng thua ở Bắc Giang rồi, e là họ sẽ sợ Nhất Tự Tịnh Kiên Vương sẽ ở Bắc Giang đó…”
Diệp Lâm Quân nói: “Việc này quá đơn giản!
Để Nhất Tự Tịnh Kiên Vương xuất hiện ở nơi khác là được rồi chứ gì?”
“Lần này e là không được rồi? Chắc chắn họ sẽ điều tra kỹ càng rồi mới hành động, ví dụ như sẽ thử thực lực của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương trước nên sẽ rất khó để tìm được một người thay thế ngài Tây Thiên Vương nói ra sự lo lắng của mình.
Lúc này Diệp Lâm Quân nhìn về phía Hoàng Hải Bắc.