“Nhưng tôi cảm thấy các ông vẫn chưa chuẩn bị đến nơi đến chốn! Bắc Ma thật sự chỉ có sư phụ các người từng tiếp xúc qua, còn các người thì không, Hơn nữa bên cạnh Bắc Ma có bao.
nhiêu người, cao thủ như thế nào, các người có biết không?” Diệp Lâm Quân hỏi.
Vài câu hỏi này đã chặn cứng họng tứ tiểu long.
“Cút! Cút ngay cho tôi!”
“Cậu muốn đào binh đúng không? Tôi cho phép, cậu mau cút đi!”
“Sau đó điều tra thử cậu là của thế lực nào?”
Bốn người tiểu tñần quân đã tức giận.
Diệp Lâm Quân chế nhạo: “Tôi sẽ không đào binh! Tôi đã chọn đến đây, Bắc Ma chưa bị diệt, tôi không thể duay về”
Q “Nhưng tôi không xem trọng cách làm của mấy người, tôi muốn dùng cách của mình để giết Bắc Mai”
“Ha ha ha ha…” Nghe vậy, tất cả mọi người trong tứ tiểu long đều bật cười.
Đó là nụ cười chế giễu!
“Cậu muốn dùng cách của mình để giết Bắc Ma? Được được được, tôi đồng ý!” Tiểu quân thần cười nói.
Theo họ, hành vi của Diệp Lâm Quân chỉ đơn giản là ngu ngốc.
Chỉ dựa vào anh mà đòi giết Bắc Ma?
Kẻ điên nằm mơ giữa bạn ngày!
Diệp Lâm Quân nhìn-sang những người khác hô lớn: “Còn có anh em nào đi cùng tôi không? Đi thẻø tồi ñếu không muốn chết!”
Chỉ là tất cả mọi người đều rơi vào im lặng và do dự.
So với một “Hoàng Mộ Phong”
không tên không tuổi, mọi người đều nguyện ý đi theo tứ tiểu long hơn.
Lỡ như được sống sót, sẽ là cơ hội tuyệt vời để trỏ nên nổi tiếng! Sau cùng, đi theo tứ tiểu long chiến thắng Bắc ma, sẽ tuyệt đối có được vinh quang.
Tương lai sau này chẳng phải lo gì nữa.
Dù là Lạc Việt hay là gia tộc đều không dám khinh thường bản thân.
Dù có chết cũng có thể trỏ thành liệt sĩ và đạt được những quyên lợi nhất định cho gia đình, dòng họ.
Mặt khác, đi theo Diệp Lâm Quân thì chỉ có ngõ cụt, không biết chết như thế nào.
Thậm chí còn mang tiếng là một kẻ đào ngũ.
Dù nghĩ thể nào, đi theo Diệp Lâm Quân cũng không phải là cách hay.
Yên lặng hồi lâu.
Ngay khi mấy người tiểu thần quân đang định cười, thì đột nhiên có mấy người hô lên: “Nếu đều chết, vậy tại sao không chết một cách vẻ vang? Tự do một chút không tốt sao? Chúng ta tự mình làm!” “Người anh em, tôi đi cùng cậu!” “Chúng tôi cũng đi cùng cậu!” Một vài người lác đác đến bên Diệp Lâm Quân.
Nhưng hết người này đến người khác vẫn đến.
Mọi người nén hơi thở.
Cuối cùng, ba mươi tám người cùng đi với Diệp Lâm Quân.
Đối với một đội quân cảm tử hàng ngàn người, con số này chỉ là một hạt cát trong sa mạc.
“Một lũ nhát gan! Các người chết như thế nào cũng không biết!” “Đi theo cậu ta, các người có mà hối hận!” Mấy người tiểu thần quân hét lên tức giận.
Diệp Lâm Quân và ba mươi chín người khác rời đi không chút do dự và đi đến căn cứ Thiên Sơn từ một hướng khác.
Sau khi bọn họ rời đi, bốn người tiểu thần quân thảo luận.