Nói với những người bên dưới: “Chúng tôi đã quyết định thay đổi chiến lược của mình! Không để các người đi phí sức! Chúng ta cũng nhau xuất phát, các người đi theo bên cạnh chúng tôi!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình giúp các bạn sống sót trỏ về!” “Tôi muốn để cho những người khi nãy phải hối hận! Từ bây giờ không còn là đội cảm tử nữa, chỉ có những người chiến thăng!
Chúng ta nhất định thắng!” Nghe đến đây, hơn chín trăm người thuộc đội cảm tử đã vỡ òa trong tiếng reo hò.
Họ không cần phải chết.
Họ cũng phải được vinh danh.
Hơn một tỷ người ở Lạc Việt sẽ chào đón sự trở lại của họ…
Mặt khác, nhóm người vừa đi chính là một đám ngu xuẩn, ngốc nghếch.
Lát thôi, bọn họ sẽ hối hận!
Những người này nắm chặt tay, cảm thấy có chút may mắn.
Vừa rồihp xém chút không thể kìm lại được nữa, và đi theo Diệp Lâm Quân.
Đúng thật là may mắn.
Vấn chưa tuyệt mạng!
Ha ha ha ha…
“Được rồi, thu dọn rồi xuất phát thôi!”
Mọi người bắt đầu thảo luận.
“Mấy người vừa rồi đều là não tàn! Sao phải đi theo người khác? Mấy chục người các người có thể giết được Bắc Ma sao?”
“Những người này tưởng bản thân dũng cảm lắm, cuối cùng chết thế nào cũng không biết?”
“Nếu để bọn họ biết bây giờ chúng ta không cần phải chết, chắc là sẽ hối hận lắm?”
Các thành viên trong đội cảm tử đều vui mừng. Nhưng họ thậm chí còn không biết những gì họ sắp phải đối mặt.
Vốn tưởng nhiều người chọn thì sẽ đúng, bọn họ mới là may mắn nhất, nhưng nào ngờ, ba mươi tám người kia mới đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Được rồi xuất phát!”
Cuối cùng, tứ tiểu long dẫn đầu đội cảm tử và tiến về căn cứ Thiên Sơn một cách dũng mãnh.
Tại nơi cao nhất của căn cứ Thiên Sơn, Bắc Ma có cái nhìn toàn cảnh về mọi hành tung của cả đội.
Bắc Ma chấp tay ra sau lưng, cười khinh bỉ: “Lạc Việt tưởng rằng đây là kết thúc, đây rõ ràng chỉ là mới bắt đầu!”
“Đợi lát thôi, thì sẽ có một trận đồ sát cảnh cáo mọi người trên thế giới! Bắc Ma ta mới là vô địch!”
Câu nói ngông cuồng này của gã, không ai dám có nửa lời chất vấn.
Nhưng tứ tiểu long và đội quân cảm tử lại không hay biết gì về chuyện này.
Với thân phân là chiến thần Côn Luân, Diệp Lâm Quân đối với mỗi tất đất của Lạc Việt đều rành như chỉ tay.
Đặc biệt là những căn cứ và mặt trận lón anh đều biết đến.
Anh đưa mọi người đến phía tây của căn cứ Thiên Sơn.
Trước mặt là một vách đá dốc gần chín mươi độ.
“Đây là con đường gần nhất đến căn cứ Thiên Son, và đương nhiên là nguy hiểm nhất! Ở đây những đội quân có quy mô lớn không cách nào thông qua được, cho nên ở căn cứ không cân phòng ngự!” Diệp Lâm Quân giải thích.