Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1992: Chương 1992: Chương 1993




“Cậu ấy mới là anh hùng thật sự! Cái gì mà tứ tiểu long chứ, chỉ là đồ rẻ rách!”

Chính ngay lúc này, đột nhiên một đội quân lớn di chuyển đến phía nam căn cứ Thiên Sơn.

Đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và quân đội Trường Thành đều đến hỗ trợ.

Và mấy người Trần Hữu Đạo cũng xông tới trước mặt.

“Bắc Ma đâu?” Mọi người hỏi.

“Bắc Ma đã bị…

Tây Tăng đang định thành thật trả lời thì Đông Thú và Nam Tướng chen vào: “Bắc Ma đã bị bốn người chúng tôi giết rồi!”

“Không phải…

Tây Tăng muốn nói thật, nhưng Tiểu Quân Thần đã kéo ông ta lại.

Tiểu Quân Thần kiên quyết thừa nhận: “Đúng, không sai! Chính chúng tôi và đội quân cảm tử cùng nhau hợp sức mới có thể giết được Bắc Ma!”

Đông Thú phun ra một ngụm máu, ông ta thở dài nói: “Đáng tiếc, hơn ngàn anh em đội quân cảm tử đều đã hi sinh. Bọn họ đều là những người hùng dũng cảm!”

“Đúng vậy, những người đó rất dũng cảm!

Tiêu diệt Bắc Ma có một nửa công lao là của bọn họ!” Nam Tướng tỏ vẻ tiếc nuối.

“Khụ khụ khụ…” Tiểu Quân Thần không ngừng ho ra máu.

“Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, Bắc Ma đã chết!”

Tây Tăng lời nói vừa đến cổ họng nhưng lại kìm nén không nói ra mà nuốt ngược vào.

Cứ nhứ thế mà tử tiểu long ngang nhiên giành hết công lao tiêu diệt Bắc Ma về cho mình.

Lúc đội quân vừa đến, chỉ thấy một mảnh hoang tàn.

Ngoài ra, tứ tiểu long đều bị thương nặng, đội quân cảm tử cũng bị xóa sổ.

Không có ai nghỉ ngờ là không phải tứ tiểu long bọn họ làm.

“Không, tôi có một nghỉ vấn, kỹ thuật hợp kích không phải là vô dụng đối với Bắc Ma sao? Làm sao các người giết hắn được?” Tây Phương hỏi.

“Cậu đang chất vấn chúng tôi sao? Ai nói vô dụng chứ? Sư phụ chúng tôi nghiên cứu mấy chục năm mới có được tuyệt chiêu này, sao lại vô dụng được?”

“Chúng tôi liều mạng cả đấy, cậu còn nghi ngờ chúng tôi? Bắc Ma không phải chúng tôi giết, lẽ nào là do.các người giết?”

Mấy người Đông Thú tức giận nói.

“Cái này…..’ Tây Phương không nói nên lời.

Quả thật, ở hiện trường tiêu diệt Bắc Ma ngoại trừ tứ tiểu long ra, bọn họ không tìm được người thứ hai.

Trần Hữu Đạo trừng mắt nhìn Tây Phương: “Cái này còn không rõ ràng sao? Chính bọn họ đã giết Bắc Mail”

“Bốn vị là những anh hùng của Lạc Việt, là người có công lớn cho đất nước!”

“Xin hãy nhận lấy sự kính trọng của chúng tôi dành cho các vị!”

Trần Hữu Đạo cúi đầu.

“Người hùng của đất nước!”

“Người hùng của đất nước!”

Mọi người đều tung hô.

Họ nhìn tứ tiểu long với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Đám người Đông Thú cảm thấy cảm giác được hàng ngàn người kính ngưỡng đúng là rất tuyệt vời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.