Quân đội Bắc Ma cũng hiểu chuyện gì xảy ra, tứ tiểu long đã giành hết mọi công lao cho bọn họ.
Đúng là vô liêm sỉ! Đông Thú nhìn những tù binh đã đầu hàng, hỏi: “Các người là đang muốn làm gì?” “Họ đã đầu hàng, bây giò trở thành tù binh, phải dẫn hết toàn bộ về.”
Phàn Thăng Nam trả lời.
“Không, giết! Giết hết đi!” Trong mắt Đồng Thú chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
“Cái gì? Giết nó? Không được!” Phàn Thắng Nam ngay lập tức từ chối.
“Chúng là thuộc hạ của Bắc Ma, một nhóm tàn bạo và khát máu! Nếu chúng giả đầu hàng và bất ngờ phản công thì sẽ ra sao? Tạo thành tổn thất lớn như thế nào? Cậu có biết không?” Nam Tướng chất vấn.
“Cái…
Phàn Thăng Nam không biết trả lời thế nào, đúng là có khả năng đó.
Nhưng Lạc Việt không bao giờ giết tù nhân.
“Vẫn phải đem về định đoạt!”
Chỉ là đám người Động Thú kiên quyết nói: “Không được, nhất định phải giết! Các người không giết, để chúng tôi giết!”
“Phập!”
Tứ tiểu long, ngoại trừ Tây Tăng, ba người còn lại lập tức đi tới.
Tàn nhần sát hại tù nhân tay không tấc sắt, các tù nhân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị giết hết một nửa.
“Chắc là bọn họ sợ chúng tôi tiết lộ chân tướng sự việc cho nên muốn giết chúng tôi diệt khẩu!”
Thuộc hạ của Bắc Ma phản ứng lại.
Chỉ là quá muộn.
Ba người Đông Thú so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều, không thể ngăn cản được.
Chẳng bao lâu, tất cả các tù nhân đều bị giết sạch.
“Phùi”
Bọn họ hít sâu một hơi: Những người biết được sự thật đều đã chết.
Lần này mọi người sẽ-chọ rằng bọn họ là người đã giết chết Bắc Ma.
Đổng Thú Nhân đi tới, võ vai Tây Tăng nói: “Muốn làm việc lớn, phải tàn nhẫn một chút!”
Tấy Tăng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt một cách khó tin.
Họ có tàn nhãn quá không chứ?
Chỉ vì những ham muốn ích kỷ, để che đậy sự thật mà giết chết rất nhiều tù nhân.
Không chỉ ông ta, Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo cũng đều chết lặng.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tù nhân bị giết.
Quan trọng là tứ tiểu long chỉ là thân phận người bình thường, bọn-họ-cũng không có cách nào quản lý, những quy tắc không hạn chế được bọn họ.
Bốn người này cũng quá ngông cuồng rồi.
Mọi người lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì thì vẫn chưa biết được.
“Đối với những kẻ địch này phải dùng phương pháp đặc biệt để trị, nếu không sẽ thiệt thòi cho.
bản thân. Chúng tôi làm như thế cũng là vì Lạc Việt!”
“Nếu như các người muốn khiển trách, chúng tôi cũng chấp nhận!”
Mấy người Đông Thú còn làm bộ mặt giả vờ là vì Lạc Việt, sẵn lòng chấp nhận tất cả.
Ý của bọn họ rất đơn giản, chuyện xấu bọn họ làm, những lời mắng chửi bọn họ tự gánh.
Cũng là vì Lạc Việt, bọn họ sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Dễ dàng chiếm được sự ưu ái và kính phục của người khác.