Trách không được mình phải làm một người bình thường! Người bình thường nào biết võ công!
“Chính anh cũng hiểu bây giò các nước đều đang mời chào anh, lỡ đâu anh không chịu được điều kiện quá hấp dẫn hoặc là người nhà của anh gặp được uy hiếp thì đó đều là tai nạn đối với Lạc Việt!” “Biện pháp duy nhất đó chính là để anh trở thành một người bình thường thật sự, anh không có giá trị thì sẽ không ai tới làm phiên anh nữa!” “Hi vọng anh hiểu cho, chúng tôi muốn trốn tránh bất cứ nguy hiểm nào.
Đây cũng coi như là sự cống hiến cuối cùng anh làm cho Lạc Việt” Đám người nói xong rồi nhìn về phía Diệp Lâm Quân với vẻ mong đợi.
Diệp Lâm Quân nở một nụ cười đắng chát rồi nhìn về phía bọn họ.
“Đây là ý kiến của tất cả mọi người sao?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
“Đây là ký tên và dấu vân tay của tất cả mọi người.”
Vương Định đưa danh sách tới.
Diệp Lâm Quân nhìn lướt qua, tất cả nhân viên của Viêrh Lorig đều ấn.tay.vàø đó!
Không phải là giả! Như thế cũng phù hợp với phong cách của vệ binh Viêm Long.
Sự tồn tại của bọn họ chính là diệt trừ tất cả các nguy hiểm và tai họa ngầm của Lạc Việt.
Chỉ là mình không ngờ rằng mình cũng sẽ trở thành tai họa ngầm.
“Nếu các người đều nghĩ như vậy thì có lý do gì tôi không đồng ý chứ?”
“Công pháp, tôi sẽ giao, võ công, tôi cũng phế: Diệp Lâm Quân đồng ý.
“Phù.” Đám người kia thở phào một hơi.
Cuối cùng Diệp Lâm Quân cũng đã giao công pháp này ra. Công pháp này là do Diệp Lâm Quân lấy được ở ngục giam.
Bề mặt khô cơrig, trang.giấy bị hư haø nghiêm trọng.
Đám người kia kiểm tra nửa ngày trời mới xác định được đây là thật.
“Tự phế võ công” Diệp Lâm Quân vừa dứt lời thì trong cơ thể của anh vang lên tiếng nổ.
Khóe miệng của anh có máu tươi tràn ra.
Diệp Lâm Quân cười cười rồi nói: ‘Bây giờ các người hài lòng chưa?”
Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm liếc nhau một cái rồi nháy mắt với mấy người đăng sau.
Lập tức có người tiến lên.
“Xin lỗi!”
Mấy cao thủ đi tới điểm huyệt của Diệp Lâm Quân, phá hủy toàn bộ kinh mạch của anh.
Điều này có nghĩa là cả đời này Diệp Lâm Quân sẽ không thể luyện võ nữa, chỉ €ó thể làm một người bình thường, thậm chí là một kẻ vô dụng.
Diệp Lâm Quân phun ra một búng máu, anh đưa tay lau rồi nở một nụ cười: “Tôi sẽ nhớ kỹ cái ngày này.”
“Chúc mừng anh đã quay về làm người bình thường, sau này sẽ không còn ai làm phiên anh nữa!”
Mấy người Phan Bá Vũ lấy được công pháp thì rất hào hứng.
Đặc biệt bây giờ kinh mạch của Diệp Lâm Quân đã bị phong ấn, không còn bất kỳ mối đe dọa nào nữa.
Diệp Lâm Quân cười khổ: “Vì Lạc Việt, tôi bằng lòng trao ra tất cả! Không hổ thẹn với lòng!” “Tôi cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Lạc Việt càng trở nên tốt đẹp! Hy vọng các người có thể giúp Lạc Việt vùng dậy một lần nữa!” Diệp Lâm Quân lại gọi điện cho người duy nhất ngoại trừ anh biết Trấn Thiên Điện ở đâu.
Anh cũng đã giao Trấn Thiên Điện ra.
Đã trỏ lại làm người bình thường, thế thì làm cho triệt để, từ nay về sao, Diệp Lâm Quân anh không còn gì cả.