“Hạo Quân…anh sao thế?” Sau khi mấy người Lý Từ Nhiệm trở về, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lâm Quân, toàn bộ đều bị kinh ngạc.
Diệp Lâm Quân mim cười: “Không sao, chỉ là sau này anh lại biến thành một người bình thường rồi!” “Đó chẳng phải tốt hơn sao! Em hy vọng cả nhà chúng ta có thể giống như những gia đình bình thường khác!” Lý Từ Nhiệm ôm lấy Diệp Lâm Quân.
“Hơn nữa, chúng ta có môn phiệt Tây Đường làm chỗ dựa, có bọn họ bảo vệ cho chúng ta, chúng ta sẽ không bị ai ăn hiếp!” “Chuyện bé Quân được Thục Thiên Vương cứu về, em đã biết rồi”
Diệp Lâm Quân chỉ cười.
Bây giờ anh thật sự đã buông bỏ mọi thứ rồi.
Sau khi vệ binh Viêm Long lấy được công pháp, lập tức đưa vào kế hoạch.
Đâu tiên phải chiêu mộ một trăm thiên tài khắp Lạc Việt, để làm hạt giống bồi dưỡng.
Chủ yếu là luyện tập những công pháp đó của Diệp Lâm Quân.
Cái gọi là không phá thì không xây được.
Một trăm thiên tài này, chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là…
tự phế.
“Xin lỗi thầy, con đã giao công pháp ra mà không có sự cho phép của người!” Diệp Lâm Quân lại dập đầu một cái.
Ông lão thốt ra giọng nói già côi: “Tôi đã nói tôi không phải là thây của cậu, công pháp là cậu nhặt được, không liện quan gì đến tôi.”
Diệp Lâm Quân không hiểu. Tại sao ông lão này không chịu thừa nhận mối quan hệ với mình chứ?
Tuy nhiên thái độ như thế này cũng ông lão cũng tự mình nói rõ.
Vệ binh Viêm Long đã kiểm tra nhà tù này.
Cuối cùng có được kết luận, Diệp Lâm Quân là ở nơi này nhặt được công pháp, không liên quan gì đến những người khác.
“Cho dù như thế nào, thầy vẫn là ân sư của con!” Diệp Lâm Quân tiếp tục quỳ lạy.
“Tùy cậu vậy!” Ông già lạnh lùng nói.
Đối với Diệp Lâm Quân mà nói, ông lão này là vô cùng thần bí. Rõ ràng ông ấy có thể rời khỏi nhà tù từ lâu, nhưng tại sao vẫn cứ tiếp tục ở lại đây. Chỉ có điều, chuyện này Diệp Lâm Quân không dám hỏi tới.
“Còn gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì thì mau đi đi!” Ông lão mất kiên nhẫn nói.
“Thầy, từ bây giờ trở đi, con sẽ quay lại làm một người bình thường như lúc trước! Con muốn đón thầy ra ngoài, chăm sóc thầy!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.
Trước đây anh có địa vị cao quý nên không dám nghĩ đến những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn làm một con người bình thường, cũng mong muốn có thể đón ông lão về chăm sóc.
“Cậu làm người bình thường? Không thể nào!”
Ông lão đột nhiên nói.
“Hửm?” Diệp Lâm Quân sửng sốt.
“Cả đời này của cậu đã định không thể nào làm một người bình thường được, tiếp theo đây cậu sẽ gặp họa đẫm máu!” Ông lão nói.
“Phụt!”
Cơ thể Diệp Lâm Quân run rẩy.
Bản thân gặp họa đẫm máu sao?
Diệp Lâm Quân dường như nghĩ đến gì đó, lập tức phản ứng lại.
Anh quả thật sắp gặp nguy hiểm…