Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2111: Chương 2111: Chương 2112




Chẳng lẽ đúng là thế ư? Anh ta nhìn về phía Kim Phụng Thiên theo bản năng, sợ tới nỗi toát cả mồ hôi lạnh.

“Diệp Lâm Quân anh đang nói bậy bạ gì thế hả? Tại sao chúng tôi không biết rằng mình đang thiêu đốt nguyên khí sinh mệnh chứ?” “Đúng vây, cơ thể của chúng tôi sao chúng tôi lại không biết?” Mấy người Thiệu Hình Thiên hỏi ngược lại.

Diệp Lâm Quân cười cười rồi nói: “Tới đây, tôi dạy cho mọi người một phương pháp, làm thử là sẽ biết cơ thể của các người có vấn đề hay không ngay thôi.”

“Làm thì làm, tôi cũng không tin!” “Tôi cũng làm”

Diệp Lâm Quân đang định dạy mọi người thì hai người Kim Phụng Thiên lao tới với vẻ hung hăng.

“Diệp Lâm Quân anh làm cái gì thế hả?” “Tại sao lại tới đây trách móc học viên của chúng tôi, bọn họ có vấn đề gì chứ?”

Kim Phụng Thiên quát lên với vẻ giận dữ.

“Đúng thế, anh đang khích bác ly gián đấy phỏng?” Đại sư luyện thể thuật cũng quát lên.

Bọn họ đã nhận ra rằng rất có thể Diệp Lâm Quân đã biết điều gì đó, đương nhiên bọn họ sẽ không để anh tiếp tục.

“Các người làm (cái gì thì tự mình biết! Vì lợi ích của mình mà chẳng từ thủ đoạn nào cả!”

“Chẳng lẽ các người muốn hủy hoại một trăm thiên tài này s4ø? Đừng tưởng rằng người khác không biết những gì mấy người làm!”

Diệp Lâm Quân càng nói như thế thì bọn họ càng bối rối.

“Anh hỏi tất cả mọi người mà xem, có phải là chúng tôi đều huấn luyện một cách bình thường không? Vệ binh Viêm Long đều biết rõ từng quá trình một!”

“Còn nữa, đây đều là học sinh của tôi, tại sao tôi lại phải hại bọn họI”

“Anh đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh hận tôi vì tôi đã khiến anh bị đuổi ra khỏi vị trí huấn luyện viên này!”

Hai người Kim Phụng Thiên sốt ruột mà hô lên.

Giọng điệu càng lúc càng gay gắt.

“Các cậu tin tưởng anh ta hay là tin tưởng tôi?”

Kim Phụng Thiên không đợi Diệp Lâm Quân nói chuyện thì đã quay lại hỏi đám học viên.

“Đương nhiên là chúng tôi tin tưởng vào huấn luyện viên Kim Phụng Thiên rồi, nếu không có ông thì làm sao có chúng tôi hôm nay được!”

“Rõ ràng Diệp Lâm Quân đang châm ngòi ly gián, chúng tôi sẽ không mắc mưu đâu.”

Đám học viên Thiệu Hình Thiên đều tỏ thái độ. Không có một ai tin tưởng Diệp Lâm Quân, dù sao Kim Phụng Thiên cũng đã khiến cho bọn họ tiến bộ nhanh chóng như thế, bọn họ không có lý do không tin tưởng ông ta.

“Đương nhiên là chúng tôi tin huấn luyện viên Kim Phụng Thiên rồi, hơn nữa ông cũng đã tạo ra thành tích!”

“Chúng tôi không thấy ông hại người mà chỉ nhìn thấy sự tiến bộ.”

Người phụ trách Vệ binh Viêm Long lại nhìn về phía Diệp Lâm Quân mà nói: ‘Lần này là do anh không đúng, không nên nói xấu huấn luyện viên Kim Phụng Thiên, nhanh xin lỗi ông ấy đi!”

Chủ yếu là những gì Đương Hạo Quân nói chẳng hề có chút căn cứ nào cả, huống chỉ Kim Phụng Thiên còn tạo ra thành tích! Lạc Việt và Vệ binh Viêm Long đều vô cùng tin tưởng ông ta.

Lúc này Diệp Lâm Quân lại nói là Kim Phụng Thiên có vấn đề thì rất giống với đang châm ngòi ly gián vậy.

Anh nhìn thoáng qua đám người một cái rồi nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng đã nhắc rồi, các người không nghe thì thôi vậy”

“Nếu các người cứ tiếp tục huấn luyện thì không chết cũng tàn phết” “Diệp Lâm Quân, anh muốn chết đúng không!” Thiệu Hình Thiên nổi giân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.