Diệp Lâm Quân nhìn thấy chữ trên mộ thì đã biết được tên thật của Hắc Long.
Hóa ra đám người này đến từ tộc Thác Bác.
Rất ít khi thấy họ kép.
Hơn nữa đa số người có họ kép đều có thế lực rất lớn.
“Long Thừa, con xem ba dẫn ai tới này!”
Ba của Hắc Long, Thác Bạt Tôn Vạn nói với tấm bia.
“Cậu ta chính là người tạo ra cái chết của con, Diệp Lâm Quân!”
“Hôm nay ba nhất định phải lấy máu của cậu ta để rưới trước mộ của con, báo thù cho con.”
Hai người anh của Thác Bạt Long Thừa là Thác Bạt Long Phong và Thác Bạt Long Nguyên nhìn chăm chằm vào Diệp Lâm Quân.
“Thằng ba, các anh sẽ báo thù cho em”
Diệp Lâm Quân đứng trước bia mộ như cừu non đang đợi làm thịt.
“Kính Long Thừa!”
“Kính cậu ba!”
Trong tay ba nghìn người kia đều có một ly rượu.
Dưới sự dẫn đầu của Thác Bật Tôn Vạn thì bọn họ đều uống rượu.
Sau khi uống xong thì quỳ xuống dập đầu với tấm bia.
“Giết người, báo thù!”
Đúng lúc này, khí thế của Diệp Lâm Quân đột nhiên thay đổi.
Trong đôi mắt của anh đều là sự bình tĩnh, trên người anh toát ra khí thế kinh người của kẻ mạnh.
Khí thế trên người anh thay đổi khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Diệp Lâm Quân nhìn chằm chằm mọi người ở đây rồi nói: “Tôi chẳng quan tâm các người có bối cảnh như thế nào, mau ngoan ngoãn mà bó tay chịu trói, nếu không thì hai đứa con trai của ông cũng sẽ chết ở đây mà thôi!” Những gì anh nói khiến cho đám người kia vô cùng kinh ngạc, cũng khiến cho Thác Bạt Tôn Vạn vô cùng tức giận.
Lúc nào rôi mà một người bình thường còn dám khiêu khích một đám cường giả chí tôn? Vẫn là kẻ thù giết con của ông ta! “Giết” Thác Bạt Long Phong đã không nhịn được nữa rồi.
Anh ta đưa tay tát về phía Diệp Lâm Quân, một chưởng này của anh ta có thể làm võ vụn cả một toàn núi lón chứ đừng nói là gì là người bình thường.
Thứ Thác Bạt Long Phong tu luyện chính là lực lượng.
“Đùng!” Đột nhiên một giây sau có một tiếng động vang lên.
Mọi người nhìn thấy Diệp Lâm Quân dùng một ngón tay chặn lại chưởng của Thác Bạt Long Phong.
Mà bàn tay của anh ta đã bị xuyên thủng, đã thế còn bay ra ngoài.
Thác Bạt Long Phong hộc máu, trong đôi mắt của anh ta tràn ngập sự kinh sợ.
Một ngón tay đánh bại cường giả chí tôn…
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
“Anh ta…
anh ta không phải là người bình thường, anh ta vẫn còn võ công!” Thác Bạt Tôn Vạn nói với vẻ hoảng sợ.
“Chúng ta đều đã bị lừa, anh ta mới là cường giả chân chính của Lạc Việt!” “Chết!” Thác Bạt Long Nguyên gào lên một tiếng rồi bay thẳng về phía Diệp Lâm Quân.
Tốc độ của anh ta quá nhanh, nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh! Đây chính là tốc độ chung cực của cường giả chí tôn.
Không thể nào dùng lý niệm bình thường để giải thích được.
Thậm chí có thể so sánh với tốc độ của đạn.