Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2204: Chương 2204: Chương 2205




Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Yên cũng hoàn toàn chấp nhận thân phận võ sĩ của mấy người Lý Từ Nhiệm Dù sao thời thế cũng thay đổi rồi Nhiều võ sĩ ẩn thế đã sống với những người bình thường.

“Haiz, tôi đã nói con gái có bản lĩnh lớn! Lúc trước gả sớm quái”

Trịnh Nhã Yên thở dài, cảm thán một tiếng.

Tâm trạng của những người khác cũng như nuốt phải ruồi.

Hiện tại, khoảng cách thân phận giữa Lý Từ Nhiệm và Diệp Lâm Quân ngày càng lớn, trong tương lai bé Quân lại càng có khả năng đứng đầu.

Mọi người đều nhìn không được.

Nhưng lại không có cách gì.

“Diệp Lâm Quân cũng có cống hiến! Nếu như không có anh ta thì sẽ không có thiên tài như bé Quân được sinh ra!”

Hoàng đế Tây Đường cười nói.

“Haha, đúng là như vậy! Giá trị lớn nhất của cậu ấy chính là sinh ra bé Quân!”

Hoàng Hải Bắc cũng mỉm cười.

“Hahahahal”

Tất cả mọi người đều cười.

Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long nghe được thì lập tức cười ngả nghiêng!

“Đóng góp lớn nhất của một người đàn ông chính là sinh con| Hahaha…”

“Diệp Lâm Quân, anh đã hoàn toàn làm mất mặt cánh đàn ông chúng tôi rồi!”

“Anh đúng là không phải đàn ông! Vậy mà bị biến trở thành công cụ để sinh con rồi!”

Mọi người đều nhìn Diệp Lâm Quân với ánh mắt coi thường.

Khi Hoàng đế Tây Đường và Hoàng Hải Bắc nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều châm chọc khiêu khích Diệp Lâm Quân.

Đột nhiên Diệp Lâm Quân đứng dậy, ngoắc ngón tay về phía hai người họ: “Các người ra đây một chuyến!”

Diệp Lâm Quân vừa nói xong.

Toàn trường nháy mắt yên tĩnh lại.

Hoàng đế Tây Đường và Hoàng Hải Bắc đều ngẩn người, không Khỏi:cười nói: “Cậu nói chúng tôi sao?”

“Chính là hai người, cút ra đây.”

Diệp Lâm Quân đứng dậy rời đi.

Hoàng đế Tây Đường và Hoàng Hải Bắc nhìn nhau cười một tiếng, cũng đứng đây đi theo.

“Ai cũng không được theo tới.”

Hai người nói.

Bọn họ cực kỳ hưng phấn, trước đó vẫn luôn bị Diệp Lâm Quân áp bách, giận mà không dám nói gì.

Nhưng hôm nay Diệp Lâm Quân là người bình thường rồi, bọn họ sẽ trả lại hết.

Đi vào một chỗ hẻo lánh.

“Sao này Diệp Lâm Quân? Khó chịu? Muốn đánh chúng tôi à?”

Hai người cười nói.

Khóe miệng Diệp Lâm Quân nhếch lên nụ cười quỷ dị: “Ai cho các người lá gan nói tôi như vậy?”

“Còn ai cho chúng tôi lá gan nữa? Diệp Lâm Quân, cậu còn tưởng rằng mình đang ở đỉnh cao à? Tự cậu phải thấy rõ ràng, bây giờ cậu chính là người bình thường rồi, còn muốn chúng tôi là trâu làm ngựa cho cậu à? Nực cười!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.