Hai người cực kỳ khinh thường nhìn Diệp Lâm Quân.
Diệp Lâm Quân nhìn chằm chằm bọn họ: “Vừa rồi hai người nói tôi là công cụ sinh con?”
“Đúng vậy, không phải đây là giá trị lớn nhất của cậu sao? Chúng tôi ngược lại hi vọng anh sinh thêm mấy đứa nữa,giống như bé Quân càng tốt!”
“Đến lúc đó tất cả mọi người đều cúng bái cậu, mỗi ngày ngóng trông cậu sinh con!
Hahaha…”
Hoàng đế Tây Đường và Hoàng Hải Bắc cười vang.
Người đã từng đứng trên đầu họ, bây giờ lại bị bọn họ khinh nhục.
Đơn giản là quá đã.
Các người cười gì vậy? Buồn cười như vậy sao?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
“Buồn cười, đương nhiên…”
Ẩm Hoàng đế Tây Đường vừa mới nói được một nữa, một quyền liên hung hăng nện vào miệng ông ta.
Hộc!
Trong miệng ông ta văng ra máu tươi, mấy chiếc răng toàn bộ văng tứ tung.
“Bốp bốp bốp!”
Diệp Lâm Quân tát liên tục mấy cái vào miệng Hoàng đế Tây Đường.
Miệng của ông ta đều bị đánh nát.
“Diệp Lâm Quân, cậu làm gì vậy?”
Hoàng Hải Bắc cả giận-gầm lên.
“Còn cả ông!”
Dứtời, Diệp Lâm Quân bước tới trước mặt Hoàng Hải Bắc trong chớp mắt.
Ầm!
Giơ lên một cước, đá bay Hoàng Hải Bắc.
VùiI Một cước này suýt nữa thì lấy nửa cái mạng của Hoàng Hải Bắc.
Hai người đều trợn tròn mắt nhìn.
Đây… đây là người bình thường sao?
Mẹ nó, Diệp Lâm Quân vốn không phải người bình thường.
Chỉ những người khác cho là vậy thôi.
“Các người dám nói với tôinhư vậy?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
“Không… chúng tôi không-dám… chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!”
Hai người năm rạp trên đất không ngừng dập đầu, sàn nhà cũng muốn nứt ra.
“Quản cho tốt cái miệng của hai người. Đừng để tôi phải đập nát!”
Sau đó Diệp Lâm Quân rời khỏi bữa tiệc.
Trong bữa tiệc.
“Hả? Ba người họ ra ngoài sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Ha ha, đoán chừng hai người đó đang dạy dỗ Diệp Lâm Quân đấy?”
Mọi người cười nói.
Bà cụ và Ngô Thị Lan cười mỉa mai nói: “Diệp Lâm Quân không biết điều, phải cho người ta giáo dục chút cũng tốt!”