Tiếp đấy, cả một thùng rượu Tây được đẩy vào trong phòng VỊP.
Đám người Tiêu Tiểu Long xót xa thay phần tiền chỉ cho đống rượu này.
Thằng nhãi này thế mà biết uống như vậy!
“Giám đốc Tiêu, chúng ta thêm một quy định nữa đi.
Không một ai được phép đi vệ sinh!”
Diệp Quân Lâm lên tiếng.
Tiêu Tiểu Long thật ra đã nhịn tiểu hết nổi từ lâu rồi.
Nhưng trong giờ phút quan trọng như thế này chỉ đành phải đồng ý.
Một vòng đấu tửu lượng lại bắt đầu.
Diệp Quân Lâm càng uống càng tỉnh ra, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.
Như để giải thích cho ngạn ngữ: Rượu làm ra từ lương thực, càng uống sẽ càng tỉnh táo.
Ngược lại, mười hai người bên phía Tiêu Tiểu Long đã sắp không trụ nồi nữa rồi.
Uống thêm một lần, bụng phình tra thêm một chút, cảm giác như sắp thủng đến nơi vậy.
Thứ hai, là muốn đi tiểu, bàng quang sắp nỗ rồi.
Thứ ba, thời gian kéo quá dài, thuốc giải rượu đã hết tác dụng, bọn họ dần cảm nhận được hơi men bốc lên ngùn ngụt.
Mười hai người mà cũng không thắng được.
Bọn họ không thể tưởng tượng nỗi, Diệp Quân Lâm tại sao lại có thể trụ được đến tận giờ này?
Chắc cũng phải uống đến máy ngàn ly rồi đấy?
Tại sao một chút vấn đề cũng không có mảy may?
Mẹ nó tên này là thần rượu hạ phàm à!
“Tiếp đi nào!”
Diệp Quân Lâm hô to.
“Không được, tôi xin nghỉ một chút! Tôi sắp nhịn hết nỏi rồi!”
Tiêu Tiểu Long ngồi trên ghế, không dám động đậy dù chỉ nửa phần!
Không đợi Tiêu Tiểu Long kịp phản ứng lại, Diệp Quân Lâm đã rót thẳng một ly rượu, đổ vào miệng ông ta.
Bỗng, có một tiếng nước chảy từ đâu phát ra.
Một làn hơi nóng bốc lên từ dưới bàn cơm, đồng thời một thứ mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi.
Lý Tử Nhiễm nhanh chóng bịt mũi mình lại, lẳn ra thật xa.
Tiêu Tiểu Long tiểu!
Đây chắc chắn chính là chuyện mắt mặt nhất trong đời Tiêu Tiểu Long rồi.
“Tiếp nào!”
Diệp Quân Lâm tiếp tục cưỡng ép uống rượu.
Anh chủ động uống hết mười hai ly rượu.
Bắt buộc tất cả mười hai người đều uống.
“Không uống, không uống nỗi nữa!”
“Uống cho tôi!”
Diệp Quân Lâm cưỡng ép đè lại, rót thẳng rượu vào.
“Qel”
Rất nhanh chóng, người này phun hết toàn bộ ra.
Ói không ngừng nghỉ, nằm rạp trên nền đất, nhớp nháp khó coi.
*Tới anh đấy!”
Diệp Quân Lâm lại ép một người uống rượu.
Người nọ ngã lên đất, đau đớn lăn lộn.
Dạ dày xuất huyết rồi…
Những người khác, có rất nhiều người không nhịn được đái dầm, mùi trong phòng VIP lúc bấy giờ quả thực rất gay mũi.
“Bụp!”
“Ác ặc…”
Đột nhiên trong người một ai đó phát ra tiếng nổ, ngay sau đấy người kia kêu thét từng tiếng đau đón.
Bàng quang nổ ròi!
Lý Tử Nhiễm sợ đến mức cũng hét toáng lên thảm thiết.
Mười hai người, người tè dầm, dạ dày xuất huyết, người ói mửa như điên, người thì bị nỗ bàng quang.
Đây là tình huống khi họ đã uống sẵn thuốc giải rượu rồi đấy.
Nếu không, hậu quả còn thảm hại hơn nữa.
“Tiếp đi nào, Giám đốc Tiêu! Tôi vẫn còn chưa đã đâu! Chỉ mới thấy có tí hơi men thôi!”
Diệp Quân Lâm cầm lên máy chai rượu, đi đến trước mặt Tiêu Tiểu Long.
Mẹ nó tên này còn là người ư?
Quá biến thái rồi đầy?
Uống tận máy ngàn ly rượu mà vẫn không sao?
“Tôi… Tôi không uống đâu!”
Tiêu Tiểu Long lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế thì đâu có được, cuộc so tài vẫn chưa kết thúc mài”
Diệp Quân Lâm cười bảo.
Tiêu Tiểu Long hét toáng lên.
“Thế thì anh muồn gì?”
Diệp Quân Lâm cười.
Sợ sẽ bị Diệp Quân Lâm nhắm vào, Tiêu Tiểu Long lập tức ký hợp đông, nhượng cho tập đoàn Đông Thiên mười phân trăm lợi tức.
“Vợ à, đi nào, hợp đồng xong xuôi rồi!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm, ngây dại.
Giờ khắc này anh ấy như đang phát sáng vậy.
Lợi hại quá đi mắt!
Hợp đồng thế mà sau một lần uống rượu thành công ký rồi?
Tận mười phần trăm, giá trị mấy trăm triệu đấy!
Sau khi ra đến bên ngoài, Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi: “Chồng à, anh có sao không?”
Diệp Quân Lâm chẳng nói gì, chỉ mơ mơ màng màng, sau đấy đột ngột ngã quy trong ngực cô.