“Chồng à, anh sao rồi? Anh đừng làm em sợ!”
Lý Tử Nhiễm lập tức ôm chặt lầy Diệp Quân Lâm, vẻ mặt hốt hoảng hỏi.
Lúc này cô mới ý thức được, Diệp Quân Lâm đã uống đến mắy ngàn ly rượu Tây.
Uống như thế có chết cũng không lạ!
Nghĩ đến đó, cả người cô toát hết mồ hôi.
Nhưng ngay một giây sau đó, cô lại cảm thấy trên người bị xoa bóp, tê tê.
Thấy Diệp Quân Lâm sờ soạng lung tung, mặt Lý Tử Nhiễm đỏ bừng, thả Diệp Quân Lâm ra ngay tắp lự..
“Anh dám lấy em ra làm trò, em mặc kệ anh luôn. Hừ!”
Lý Tử Nhiễm quay phắt đầu đi.
*Ô kìa, mới vừa lấy được hợp đồng là giờ trở mặt không quen đấy à?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Nhiễm trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng đùa em, anh sao rồi? Uống nhiều như thế có cần phải đến bệnh viện không?”
Diệp Quân Lâm cười đùa: “Vợ à, em nhìn anh có giống như có chuyện gì không?
Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.
*Có điều, sau vụ uống rượu này, anh cũng đã đánh tiếng cho em biêt vê một phương diện khác rôi đây! Tới đây, cho chông hôn một cái nào!”
Vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm đã hôn lên.
“Không muốn! Anh là phường lưu manh đùa giỡn eml”
Lý Tử Nhiễm lập tức tháo chạy.
Đến tối, sau khi về nhà, lên giường.
Diệp Quân Lâm lập tức ôm chằm lấy cô.
Lý Tử Nhiễm bị dọa hết cả hồn.
Vừa khẩn trường lại còn mong đợi.
Mặc dù cô và Diệp Quân Lâm là vợ chồng, nhưng mà cơ thể cô vẫn y hệt như một cô gái chưa kết hôn vậy.
“Khò…”
Ngay khi cô còn đang xoắn xuýt, thì tiếng ngáy của Diệp Quân Lâm bắt ngờ vang lên.
Anh ngủ rồi.
Lý Tử Nhiễm lại dấy lên chút cảm giác thất vọng.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Quân Lâm một cái, giận dỗi: “Ngủ ngon quá ha! Lúc nào mới nên ngủ cũng không biết nữa hả? Lăn qua kia mà ngủ đi!”
Vừa nói. Lý Tử Nhiễm còn đẩy Diệp Quân Lâm một cái.
“Vợ à sao em lại đẩy anh?”
Diệp Quân Lâm thế mà còn hỏi.
*“Xoay qua chỗ khác mà ngủ!”
Lý Tử Nhiễm dỗi nói.
“Sao em lại giận thế này?”
Diệp Quân Lâm cảm thấy phụ nữ kỳ lạ thật đấy, chẳng hiểu từ đâu mà lại giận rồi.
Một đêm yên ắng.
Tập thể tập đoàn Đông Thiên khiếp hãi.
Bởi vì Lý Tử Nhiễm khi ký hợp đồng hợp tác.
Lại giành được mười phần trăm lợi nhuận.
Nhất là những quản lý cấp cao, họ đều cảm thấy không cách nào tưởng tượng được.
Lúc này đám người Tiêu Tiểu Long hãy còn nằm trong bệnh viện.
“Chúng mày đúng là một lũ phé thải! Ngay cả một ả đàn bà cũng xử không xong nữa! Còn uống đến mức con mẹ nó phải vào bệnh viện! Ăn hại! Toàn là một lũ ăn hại!”
Cậu cả nhà họ Tô, Tô Triệu Thiên nỏi trận lôi đình.
Đám người Tiêu Tiểu Long chỉ có thể run lập cà lập cập.
Bọn họ sao mà ngờ được sẽ có một tên quái thai như Diệp Quân Lâm xuất hiện chứ!
Uống nước lã cũng không uống nhiều được đến như thế nữa?
Tên đó con mẹ nó uông rượu từ nhỏ mà lớn ư?
“Đám ăn hại mấy người tự đâm đơn từ chức đi! Tôi đến Tô Hàng rồi, chuyện xử lý Lý Tử Nhiễm tôi sẽ tự mình xử lý!”
Tô Triệu Long lạnh lùng phán quyết.
“Cậu Tô, không phải…”
Lúc đám người Tiêu Tiểu Long còn muốn lên tiếng biện bạch thì Tô Triệu Phi ngắt luôn cuộc gọi.
Ông ta có thế nào cũng chẳng ngờ được, uống một chầu rượu, thua trắng máy trăm triệu, lại còn hủy luôn cả tương lai của mình.
Hôm nay ở Tô Hàng cực kỳ náo nhiệt, từng tốp, từng tốp doanh nghiệp ngoại đua nhau tràn vào.
Cả Tô Hàng sợ đến ngây người.
Lượng doanh nghiệp đến tham gia hội nghị đầu tư phát triển đã vượt qua gấp đôi số lượng họ dự kiến.
Đối với Tô Hàng mà nói thì đây quả thực là một chuyện tốt!