Người cầm đầu nói.
“Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện hả?”
‘Vương Uyên tức giận.
Chó hoang mèo hoang gì cũng có thể đối thoại với nghĩa phụ hả?
“Không sao, để cậu ta nói!”
Viên Sơn Hà nói.
“Anh ấy chúc Viên tiên sinh hàng năm có ngày này, ngày.
ngày có sáng nay!”
“Hit!”
Câu này vừa nói ra.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, hơn mười ngàn người nín thở ngưng thần, không có phát ra bát kỳ một tiếng động nào.
Bởi vì câu nói này làm cho người khác quá chấn động!
Chúc câu này ở trong tang lễ, là lời nguyền rủa cay độc nhát!
“Nghĩa phụ, con sẽ dẫn người tới Tô Hàng, cho cả Tô Hàng chôn cùng! Con phải bầm thây vạn đoạn tất cả người trong tập đoàn Vân Đình!”
Vương Uyên nỗi giận.
Những thủ hạ cũ và tất cả học trò của Viên Sơn Hà đều phẫn nộ tới cực điểm.
“Bằm thây vạn đoạn!”
Hơn mười ngàn người phía dưới cũng không kiềm được tức giận, cả đám giống như dã thú sống chuồng!
“Ha ha ha ha…”
Viên Sơn Hà không giận mà cười.
Ngay cả Đài Phong cũng hiện lên một nét thoáng cười.
Rất hiếm thầy!
Bởi vì.
Viên Sơn Hà tung hoành ngang dọc máy chục năm, chưa bao giờ gặp kẻ nào ngông cuồng như thế này!
Hôm nay coi như là đã để cho ông ra mở rộng tầm mắt!
“Lớp trẻ bây giờ đúng là ngông cuồng nhỉ!”
Viên Sơn Hà cười nói.
Lúc này, người đưa quan tài tới nói: “Viên tiên sinh, chiếc quan tài này là món quá anh ấy tặng cho ngài! Nói rằng, sớm muộn gì ngài cũng dùng đến nó!”
“Âm!”
Giờ phút này, đám người Vương Uyên đã tức giận đến nỗ mắt, bàn tay nắm chặt thành nắm đắm, ánh mắt phun ra lửa.
Tập đoàn Vân Đình đã ba lần bảy lượt khiêu khích, khiến cho bọn họ không thể chịu đựng được nữa.
Chỉ cần là đàn ông, thì đều muốn băm tập đoàn Vân Đình ra làm trăm mảnh!
“Khón kiếp! ghê tởm! chết tiệt!”
Thu lão cắn răng nghiền lợi.
Nào có thể loại ép người thế này cơ chứ!