“Tập đoàn Vân Đình khinh người quá đáng! Không những không tới khiêng quan tài hạ táng, còn khiêu khích như: này! Hoàn toàn không xem tiên sinh ra gì!”
Vương Uyên nắm chặt nắm đắm, sát ý của hắn đã xông lên đến tận trời.
“Xoèn xoẹt!”
Đã có người không nhịn được mà rút dao ra xông về phía bốn người khiêng quan tài đến.
“Ông đây chém chết các người!”
Người này cầm dao chém xuống.
“Rằm!”
Nhưng mà con dao bị một sức mạnh khủng bó đánh bay, kêu răng rắc một cái rồi gãy thành hai nửa.
“Lui xuống! Cho họ đi!”
Viên Sơn Hà lạnh giọng nói.
Người vừa ra rõ ràng là Đài Phong, hắn ta chỉ dùng một viên đá nhỏ đã cắt đứt con dao.
Sức mạnh khủng bồ này làm cho người ta sợ hãi! .
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Cuối cùng bốn người nâng quan tài rời đi.
Viên Sơn Hà kiềm chế nỗi tức giận trong lòng, lên tiếng nói: “Tang lễ tiếp tục! Đưa các anh em và con trai tôi đi một đoạn đường cuối cùng thôi!”
“Lên đường thuận lợi!”
“Lên đường thuận lợi!”
Hơn mười ngàn người ở đây, mỗi người cầm một chén rượu, một ngụm uồng cạn.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Sau đó, tất cả mọi người hung hăng đập chén rượu xuống đất, hơn mười ngàn người cùng nhau làm chuyện này đúng là rất rung động!
“Thưa tiên sinh, bây giờ có hạ huyệt luôn không?”
Thu lão hỏi.
“Không, nhất định phải do chính ông chủ của tập đoàn Vân Đình nâng quan tài hạ táng!”
“Nghe lệnh của tôi, xuât phát tiên vê Tô Hàng, tôi muôn Tô Hàng trở thành nghĩa địa!”
Viên Sơn Hà hô to một tiếng.
Đợi Cáp Ông Đã kậU mà bỏ quảng cáo “Đi đánh Tô Hàng!”
“Đi đánh Tô Hàng!”
“Đi đánh Tô Hàng!”
Hơn mười ngàn người bên dưới nhiệt huyết hừng hực, từng nỗi tức giận tích tụ thành nỗi tức giận cực đại.
Cần giải tỏa gấp!
Bọn họ cài bông hoa trắng trước ngực, quấn đai màu trắng trên đầu, cắt trường đao bên hông.
Sẵn sàng chờ xuất phát!
Nhà họ Tô ở tỉnh, đám gia tộc lớn nhà họ Lý hiểu được, lần này Viên Sơn Hà đã mặc kệ tắt cả rồi.
Nếu nháo như thê này, về sau sẽ không lui về được nữa.