“Ừ, thế còn tạm được!”
Lúc này Ngô Mộc Lan mới đồng ý không truy cứu việc cãi lại lúc nãy của Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm đi khỏi không bao lâu, Triệu Viễn nhanh chóng lái xe đuỏi theo.
Gần đây anh ta đã trở thành phó đội trưởng đội đặc công.
Bởi vì dạo gần đây thành phó rất loạn, giờ là thời gian anh ta bận nhất.
Nhưng vừa nghe được Diệp Quân Lâm đã tới, anh ta lập tức bỏ hết mọi việc lại chạy tới.
“Ông nội bà nội cháu nghe nói anh rễ và Tiêu Thám đã về rồi!”
Triệu Viễn chạy vào biệt thự.
“Về rồi, thì sao?”
Ngô Mộc Lan ngạc nhiên nói.
“Tiêu Thắm trở về, lại xinh lên rồi.”
Triệu Viễn chào hỏi với Tiêu Thắm xong, lập tức nhìn trái nhìn phải: “Anh rẻ Diệp đâu?”
“Con nói là Diệp Quân Lâm vô liêm sỉ đó hả? Cậu ta vừa bị bà nội đuổi đi rồi!”
Triệu Học Dũng bực mình nói.
“Lạch cạch!”
Triệu Viễn lảo đảo suýt thì ngã xuống đắt.
Sắc mặt anh sợ hãi trắng bệch như tờ giấy, không còn tí máu.
Hè kết Triệu Viễn trượt xuống, căng thẳng nuốt một ngụm nước miêng, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Anh tể Diệp con đã bị đuổi đi rồi 42”
Này này này…
Triệu Viễn quả thực muốn điên rồi!
Nhà họ Triệu lại đuổi chiến thần Côn Luân ra ngoài rồi ư?
To gan quá đấy?
Tại sao anh ta không tới sớm hơn chứ?
“Đúng! Cậu ta lại dám chống đối ông nội bà nội! Mới đuổi cậu ta ra ngoài thôi là nhẹ rồi đấy, anh chưa giáo huấn cậu ta là tốt lắm rồi!
Triệu Đại Phi lạnh lùng nói.
“Phụt!”
Triệu Viễn sắp hộc máu rồi.
Còn muốn giáo huần vị đấy 4?
Đây là gan gì vậy?
“Con đi tìm anh rễ Diệp…”
Triệu Viễn lập tức xông ra ngoài.
“Hả? Triệu Viễn sao thế nhỉ?”
Triệu Học Dũng khó hiểu, sao thái độ của con trai mình lạ thế nhỉ?
“Đúng rồi, ta cũng nhận ra. Thái độ của thằng Viễn với Diệp Quân Lâm rất lạ, hình như giống như Diệp Quân Lâm là nhân vật lớn nào đấy…”
Triệu Kiến Quốc cũng nói.
Những người khác gật đầu, mọi người đều có cái nghỉ ngờ này.
Ngô Mộc Lan lại bật cười: “Mây người đều có tâm nhìn hẹp! Mẫu người như Triệu Viễn mấy đứa không bì được!”
“Sao bà nội lại nói thế?”
Triệu Đại Phi hỏi.