“Triệu Viễn khiêm tốn lễ độ, bắt kể là ai, thằng bé đều đối xử hẳn hoi. Cho dù thằng không ra gì như Diệp Quân Lâm, Triệu Viễn cũng đối xử như người nhà! Co được giãn được, đó là nguyên nhân thằng bé thành công!”
Ngô Mộc Lan rất là tán thưởng “hình mẫu’ Triệu Viễn.
“Đúng thế, về điểm này của Triệu Viễn chúng ta không bì được! Chúng ta còn phải học rất nhiều!”
Mọi người khen Triệu Viễn không dứt miệng.
Chỉ có Tiêu Thấm là thả tay bắt lực.
Đó là vì anh Triệu Viễn biết thân phận của anh rẻ….
Nếu Triệu Viễn biết tình huống này.
Chắc chắn sẽ cười lạnh: “Mình thì có hình mẫu gì chứ?
Anh ấy là chiến thần Côn Luân đó!”
Sau khi Diệp Quân Lâm rời khỏi nhà họ Triệu, Long Dã tự mình lái xe tới đón.
Nghe lời Diệp Quân Lâm, không rêu rao, không làm trò con bò.
Long Dã mặc thường phục, lái một chiếc xe phổ thông.
Rất là khiêm tốn.
“Tướng quân, tỉnh thành bên này đều nghe theo ngài, mọi việc đều hành động khiêm tốn. Tối nay bọn họ đã làm một bàn món ăn ở nhà bình thường, muốn mời ngài qua ngồi!
Bảo đảm không bày biện lãng phí, tuyệt đối tiết kiệm!”
Long Dã nhỏ giọng nói.
“Tốt, thế tối nay tôi qua ngồi.”
Diệp Quân Lâm nói.
Long Dã đưa Diệp Quân Lâm tới quân khu Kim Lăng trước.
Đối với Diệp Quân Lâm thì trừ Lý Tử Nhiễm ra, chỉ có quân doanh là có cảm giác gia đình.
Giờ phút này, Triệu Viễn đã tìm khắp thành phó, làm gì có bóng dáng Diệp Quân Lâm chứ?
Ngô Mộc Lan gọi điện cho anh ta: “Viễn à, vừa nãy bà mới nhận được tin, đoàn người nhà họ Sở ở Hoa Hải đã tới Kim Lăng! Cháu có thể đi đón họ không, sau đó sắp xếp cho họ vào sơn trang Hoằng Nguyên.”
“Vâng, bà nội, bà cứ giao cho cháu!”
Triệu Viễn nhanh chóng lái xe đi đón người nhà họ Sở ở Hoa Hải.
Đoàn người nhà họ Sở ở Hoa Hải có ba chiếc xe.
Dẫn đầu là một chiếc Sedan phổ thông, ở giữa là một chiếc Rolls Royce, đi cuối là một chiếc Toyota Alphard của Vệ Sĩ.
Ghế sau chiếc Rolls Royce đi giữa có một già một trẻ đang ngôi.
Ông lão tóc đã hoa râm, mặc một bộ trang phục truyền thống.
Đừng nhìn ông đã qua tuổi thất tuần, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, lộ ra một cỗ khí thế sát phạt.
Gia chủ nhà họ Sở ở Hoa Hải, Sở Nhậm Hùng.
Thời trẻ là mãnh tướng trong quân, là một người có tính tình rất nóng nảy.
Sau khi về hưu, ông cũng là một người tung hoàng ngang dọc ở Hoa Hải.
Ông ta chống một cái quải trượng.
Ngồi bên cạnh ông ta là một người chàng trai trẻ, lớn lên trắng muốt, đeo một mắt kính gọng vàng.
Nhưng chẳng phải người hiền lành gì.
Anh ta là Sở Thiên Truyền, đối tượng kết thông gia của Tiêu Thắm.
Trong giới cậu chủ ở Hoa Hải, anh ta cũng là một nhân vật số một.