Bọn họ lập tức nghĩ tới một người – Nhà họ Sở chuẩn hoàng tộc ở Hoa Hải.
Mấy hôm nữa, họ muốn ra tay với nhà họ Triệu, sau đó cường thế tiền vào Kim Lăng.
“Ngoài ra, các ông phải bồi thường hết cho những người từng bị các ông làm hại! Nhất định phải làm yên lòng tất cả mọi người, tôi sẽ cử người theo dõi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Chúng tôi đã rõ! Chiến thần Côn Luân!”
Mọi người gật đầu thật mạnh.
“Thưa chiến thần Côn Luân, tôi sẵn sàng bỏ ra hai tỷ làm từ thiện!”
Thạch Thanh Sơn mở miệng nói.
“Tôi sẵng lòng bỏ ra hai mươi triệu làm từ thiện!”
Những người khác cũng nhao nhao nói.
Chẳng máy chốc, khoản tiền từ thiện đã lên tới hàng chục tỷ.
Các lãnh đạo của tỉnh thành đều sợ ngây người.
Không hỗ là chiến thần Côn Luân.
Vừa ra tay đã giải quyết được vấn đề loạn động ở tỉnh thành.
Thậm chí trong một lúc đã gom được khoản từ thiện lên tới hàng chục tỷ.
“Qủa nhiên là người hung cần có người hung hơn trị nhỉ?”
Mọi người cười nói.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Diệp Quân Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Lại còn không liên lạc được.
Nói thật, Lý Tử Nhiễm hơi hoảng rồi.
Không phải cô lo lắng chuyện Diệp Quân Lâm chạy trốn, cái chính là cô sợ anh xảy ra chuyện gì.
Khi cả nhà họ Triệu đang đau đầu, Trương Văn Thao tới đây.
“Văn Thao à, sao rồi cháu?”
Ngô Mộc Lan kích động hỏi.
“Bà nội, để bà thất vọng rồi, cháu đã có gắng hết sức!”
Trương Văn Thao cúi mặt, rất là bất lực.
“Hả?”
Đối với nhà họ Triệu mà nói, tin tức này không khác gì một cú đả kích nặng nè.
Trương Văn Thao là huy vọng duy nhất của họ!
“Có chuyện gì vậy Văn Thao?”
Ngô Mộc Lan khẩn trương hỏi.
Cơ thể vô thức run rầy.
Trương Văn Thao thở dài nói: “Bà nội, trong khoảng thời gian này cháu và bố cùng với ông nội cháu đã tìm tới tắt cả các mối quan hệ có thể nhờ vả! Thuyết phục nhà họ Sở ở Hoa Hải bỏ qua chuyện này.”
“Nhưng thái độ của nhả họ Sở ở Hoa Hải rất kiên quyết, bắt kể là ai tới cũng không nể mặt! Bọn họ đã quyết tâm muốn đối phó với nhà họ Triệu!”
“Cái tát của Triệu Viễn khiến Sở Nhậm Hùng rất tức giận, ông ta thề sẽ dùng mọi nguồn lực của nhà họ Sở để đối phó với chúng ta!”
Trương Văn Thao nói.
“Cái gì?