“Thế chẳng phải nói nhà họ Triệu ta sắp tiêu rồi à?”
Mọi người nhà họ Triệu đều hoảng.
“Bà không còn cách nào nữa, lần này nhà họ Sở kiên quyết rồi! Mục đích của họ không chỉ là thu nhà họ Triệu, mà còn là toàn bộ Kim Lăng!”
Trương Văn Thao nói ra một sự thật.
Nhà họ Triệu được dùng làm vật hi sinh.
“Cứ như vậy, ta không cam tâm!”
Ngô Mộc Lan khóc không ra nước mắt.
“Bà nội bây giờ chỉ còn một cách thôi…”
Trương Văn Thao nói.
“Cách gì?”
Tất cả mọi người nhà họ Triệu nhìn anh ta.
“Đến xin hàng với nhà họ Sở, nhường tất cả những thứ cần nhường raI”
Trương Văn Thao nhìn thoáng qua mấy người Lý Tử Nhiễm gần đó, nhỏ giọng nói: “Sau đó, giao Triệu Viễn, Diệp Quân Lâm cùng với đám người Lý Tử Nhiễm cho họi”
“Chỉ có thỏa hiệp như vậy, nhà họ Sở mới tha cho chúng ta! Nếu không kết cục của chúng ta sẽ là cả tộc bị diệt!”
Đề nghị của Trương Văn Thao nhận được tán thành.
Đám người Triệu Học Thành nhao nhao nói: “Đúng, đúng thế. Núi còn thì không sợ không có củi đốt!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, hai người bắt đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, đành phải làm như: thế thôi.”
“Ông nội bà nội hai người đừng áp lực! Cháu nói với ông bà này, thứ nhát, Triệu Viễn chỉ là con nuôi, không có dòng máu của nhà họ Triệu. Thứ hai, cô Triệu Nhã Lan vốn đã bị bà đuổi đi. Cho nên những người này đều là những người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vút thì vứt thôi.”
Trương Văn Thao nói.
Mọi người nhìn nhau.
Nhận ra đúng là như thê.
Bọn họ cũng chẳng phải chi trưởng của nhà họ Triệu Bỏ những người này đi, bảo toàn được dòng chính nhà họ Triệu, giao dịch này có giá.
“Được, cứ làm như: thế đi!”
Ngô Mộc Lan cắn răng quyết định.
Tuy ba người Triệu Viễn và Lý Tử Nhiễm không nghe rõ mọi người đang bàn bạc cái gì.
Nhưng mọi người đều là người thông minh, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Xem ra, ông ngoại bà ngoại sắp từ bỏ chúng ta…”
Lý Tử Nhiễm nói.
Triệu Nhã Lan đã khóc không thành tiếng, Lý Văn Uyên đã có cả tóc trắng rồi.
Qua chuyện này, Lý Tử Nhiễm hiểu, nhà họ Triệu vẫn chưa thật sự công nhận bọn họ.
Giờ phút này, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân và đau lòng.
“Ông xã, anh đang ở đâu?”
Lý Tử Nhiễm rất nhớ Diệp Quân Lâm.
Chẳng máy chốc, máy ngày đã trôi qua.
Diệp Quân Lâm vẫn không xuất hiện như cũ.
Chớp mắt đã đến ngày ước chiến giữa nhà họ Triệu và nhà họ Sở.