Triệu Viễn và Tiêu Thắm đứng về phía Diệp Quân Lâm: “Chúng cháu không đồng ý ly hôn!”
Diệp Quân Lâm khoát tay: “Những người khác đồng ý hay không đồng ý tôi không quan tâm, điều mà tôi quan tâm là Lý Tử Nhiễm đã đồng ý chưa?”
Diệp Quân Lâm tìm xung quanh: “Tử Nhiễm đang ở đâu?”
Ngô Mộc Lan lắc đầu nói: “Nói cho cậu biết! Tử Nhiễn cũng đã đồng ý ly hôn rồi! Con bé ngại nói thẳng với cậu, nên không đến!”
“Đúng, Tử Nhiễm đồng ý! Nếu không thì không lấy được giấy chứng nhận ly hôn đâu!”
Những người khác nhao nhao phù họa.
“Không, tôi không tin! Các người bảo Tử Nhiêm ra, chính miệng nói cho tôi biết!”
Vành mắt Diệp Quân Lâm hồng hồng.
“Diệp Quân Lâm!”
Trương Văn Thao bất ngờ quát lên.
“Chú đừng tưởng chúng tôi không biết suy nghĩ của chú, chú không muốn ly hôn, muốn cầu xin Tử Nhiễm!”
“Nói cho chú biết, chú đừng mong gặp được Tử Nhiễm!”
Trương Văn Thao có thái độ cương quyết.
“Đúng, đúng thế! Có chúng tôi ở đây, cậu đừng hòng gặp Tử Nhiễm!”
Ngô Mộc Lan cười cười.
“Bây giờ giấy chứng nhận ly hôn đã đưa cậu, cũng cũng biết chuyện rồi! Sau này đừng mơ tưởng hão huyền nữa, cậu không trèo được đâu!”
Triệu Kiến Quốc vô tình nói.
Ngô Mộc Lan đánh một cái ánh mắt.
Tiêu Nhược Mai đi lên, đưa cho Diệp Quân Lâm một tấm sóc.
“Nhà họ Triệu cũng sẽ không để cậu ly hôn không công đâu! Mười triệu này là tiền bồi thường cho cậu!”
“Oanh!”
Diệp Quân Lâm lại sửng sốt.
Vốn tưởng nhà họ Lý đã đủ tuyệt tình rồi.
Không ngờ nhà họ Triệu còn tuyệt tình hơn.
Mười triệu bán đứa cuộc hôn nhân của anh của Lý Tư Nhiễm sao?
Nực cười!
Cực kỳ nực cười!
Thấy Diệp Quân Lâm sửng sốt, Tiêu Nhược Mai còn tưởng Diệp Quân Lâm đang giả vờ.
“Cậu đừng giả vờ nữa! Cầm lấy đi, mười triệu đủ cho cậu tiêu cả đời rồi!”
Tiêu Nhược Mai cứng rắn nhét tắm séc vào trong tay Diệp Quân Lâm.
Thấy Diệp Quân Lâm đã nhận tắm séc, mọi người bật Cười.
Đúng là một thằng tầm thường.
Mới có mười triệu đã thỏa hiệp rồi.
“Tôi từng nói, chú không xứng với Tử Nhiễm!”
Trương Văn Thao cười khẩy nói.
Tiêu Thắm và Triệu Viễn nhìn cảnh trước mặt mà trợn tròn mắt.