Nhà họ Triệu đang làm cái gì vậy?
Thế mà lại bắt Diệp Quân Lâm ly hôn với Lý Tử Nhiễm 4?
Bọn họ không biết họ đã bỏ lỡ cái gì sao?
Chẳng lẽ họ không có não hả?
Diệp Quân Lâm đã làm nhiều việc như thé, chẳng lẽ họ không phát hiện ra tí nào ư2?
Không có anh, nhà họ Triệu đã sớm diệt vong rồi!
Sao các người lại hồ đồ thế!
Triệu Viễn và Tiêu Thắm lo đến sắp khóc rồi.
Người nhà họ Triệu là một đám ngu xuẩn!
“Mau đi đi! Sau này cậu đừng hòng bước vào cửa lớn nhà họ Triệu một bước!”
Trương Văn Thao thúc giục.
Diệp Quân Lâm cười rồi cười: “Được.”
Anh quay người rời đỉ.
“Anh rẻ!”
Tiêu Thắm và Triệu Viễn định đuổi theo, nhưng bị người khác ngăn lại.
“Không được đi!”
Mấy người Tiêu Nhược Mai và Triệu Quân Phi đều bật cười: “Tôi còn tưởng cậu ta khí phách cứng rắn lắm co!
Không ngờ đã cầm tắm séc đi rồi! Ha ha ha…”
Trương Văn Thao cũng mỉm cười nói: “Đúng thế, tôi còn tưởng anh ta sẽ xé tan tắm séc cơ, không ngờ lại hèn nhát như vậy!”
“Đâu, tắm séc đó mười triệu đấy! Làm gì có chuyện anh ta không bỏ cuộc chứ?”
“Ha ha ha…”
Người nhà họ Triệu đều cười.
Trong lòng họ, ấn tượng về Diệp Quân Lâm đã hoàn toàn rơi xuống đáy cóc.
Còn Diệp Quân Lâm, sau khi đi ra khỏi nhà họ Triệu, anh tiện tay vứt tắm séc đi.
Mười triệu, anh sẽ để vào mắt chắc?
Nhưng cảnh này, đã bị một người hầu nhà họ Triệu nhìn thấy, anh ta lặng lẽ chạy lên nhặt lại tắm séc trong thùng rác.
Trong sảnh chính nhà họ Triệu.
Tiêu Thắm hỏi: “Ông nội bà nội, chị cháu có biết chuyện này không?”
Ngô Mộc Lan cười cười: “Hiện tại Tử Nhiễm biết thì cũng vậy thôi, Diệp Quân Lâm đã cầm giấy chứng nhận ly hôn đi rồi.”
“Ít nhất thì mọi người cũng phải hỏi xem chị cháu có đồng ý không chứ…”
Tiêu Thắm sắp khóc rồi.
“Đúng rồi, Tiêu Thắm, tạm thời cháu không được nói chuyện này với chị cháu. Đợi đến sau này hãng nói cho nó biết!”
Ngô Mộc Lan ra lệnh cắm.