“Không phải, bà ngoại, nhân phẩm của Quân Lâm không có vấn đề!”
Cô tin chắc Diệp Quân Lâm nhất định đã ném chỉ phiếu vào thùng rác.
Rất có thể tờ chi phiếu đó đã bị người ta nhặt được.
Lý Tử Nhiễm muốn cố gắng chứng minh Diệp Quân Lâm không có nói dối.
Triệu Kiến Quốc nói: “Tử Nhiễm à, từ nay về sau người này không có liên quan gì với chúng ta nữa. Chúng ta cũng không muốn biết nhân phẩm của cậu ta thế nào.”
“Đúng vậy, cậu ta có nói dối hay không cũng không quan trọng nữa!”
Những người khác cũng nói như vậy.
Mặc dù tất cả mọi người nói không quan tâm nữa, nhưng ai cũng dùng chuyện này để cười nhạo Diệp Quân Lâm.
Vẻ mặt Lý Tử Nhiễm thật bất đắc dĩ.
Nếu đã thành công ly hôn, Ngô Mộc Lan muốn mau chóng sắp xếp một cuộc hôn nhân mới cho Lý Tử Nhiễm.
Lấy thực lực bây giờ của Lý Tử Nhiễm và bối cảnh của nhà họ Triệu thì đó phải là một người thật kiệt xuất mới được!
“Hai con cứ yên tâm đi, mẹ sẽ an bày sắp xếp một người bề trên để làm vị hôn phu cho Tử Nhiễm! Sau này các con cứ chờ hưởng phúc là được rồi.”
Nghe Ngô Mộc Lan nói như vậy, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không khỏi càng trông ngóng.
Ngô Mộc Lan lại mời tham dự một hội nghị.
“Tử Nhiễm à, ông ngoại bà ngoại đã hứa, chỉ cần cháu và Diệp Quân Lâm ly hôn thì nhà họ Triệu sẽ đầu tư cho công ty cháu hai mươi tỷ! Bà nói được thì làm được!”
Ngô Mộc Lan nói.
Lý Tử Nhiễm vừa mừng vừa sợ: “Bà ngoại, vậy thì tốt quá!”
“Ngoài ra phía cháu còn có gì khó khăn không? Cứ nói với ông ngoại bà ngoại!”, Ngô Mộc Lan hỏi.
Lý Tử Nhiễm do dự một chút rồi nói: “Bà ngoại, thật sự là có một vấn đề…”
“Cái gì?”
“Sắp tới sẽ mở ra thị trường điện tử trong tỉnh thành, nhưng phía cháu không có ký túc xá, không có khu sản xuất, đoàn đội kỹ thuật còn chưa xây dựng hoàn thiện…”, Lý Tử Nhiễm nói.
“Cái này quá đơn giản rồi còn gì, cứ để anh sắp xếp cho.”, Trương Văn Thao cười nói.
Đối với anh ta mà nói, chút chuyện này thật sự quá đơn giản.
“Anh rễ à, không phải, bởi vì tập đoàn Vân Đình giao cơ bản toàn bộ giai đoạn đầu của nghiệp vụ điện tử cho em, nhiệm vụ của chúng ta là cả thị trường trống chỗ của tập đoàn Tam Hưng, có vẻ quá lớn, cho dù chỉ giai đoạn đầu thôi dự toán đã chừng năm trăm triệu…”
“ÒI”
Lời này vừa vang lên, cả sảnh toàn là tiếng hít mạnh xuýt xoa.
Giai đoạn đầu thôi mà đã phải đầu tư năm trăm triệu?
Vậy làm sao nuốt trôi được?
Ban đầu Ngô Mộc Lan còn cảm tháy đầu tư hai mươi tỷ là quá nhiều.
Nhưng so với năm trăm triệu, con số đó thật sự không là cái gì cả.