“Cho nên đây mới là chuyện làm cháu khó xử, phương diện tiền bạc thì tập đoàn Vân Đình cũng có cung cấp.
Nhưng những chuyện như sân bãi, con đường giao thiệp vân van, tính ra phải lấy được tất cả những gì vốn có của tập đoàn Tam Hưng thì mới có thể triển khai nhiệm vụ của cháu được!”
Vẻ mặt của Lý Tử Nhiễm thật ảm đạm.
Điều này căn bản là không thể hoàn thành được!
Địa bàn của tập đoàn Tam Hưng sớm đã bị các dòng tộc lớn trong tỉnh thành phân chia.
Cô không có cách nào.
Triệu Kiến Quốc kinh ngạc nói: “Tử Nhiễm, ý của cháu là phải lấy được những sân bãi mà tập đoàn Tam Hưng để lại mới được à?”
“Đúng, đúng vậy! Tạm thời không nói đến mấy tòa văn phòng cao tầng kia! Chỉ tính đến nhà xưởng sản xuất và dụng cụ thiết bị của tập đoàn Tam Hưng thì mới có thể chịu tải được nhu cầu của cả thị trường! Hơn nữa có được toàn bộ tập đoàn Tam Hưng thì càng tiện hơn.”
Một câu nói của Lý Tử Nhiễm thôi đã làm cả nhà họ Triệu im lặng không nói tiếng nào.
Bọn họ đều biết, trong trận chiến tranh đoạt vào quãng thời gian trước, tất cả tài sản của tập đoàn Tam Hưng đều đã bị phân chia.
Nhà họ Triệu còn chưa có tư cách đoạt lại từ trong tay những dòng tộc thế lực kia.
Tiêu Nhược Mai kinh ngạc nói: “Tử Nhiễm, tập đoàn Vân Đình coi trọng cháu đến vậy sao?”
“Bác, cháu cũng không biết tại sao lại thế này, tập đoàn Vân Đình rất coi trọng cháu, lần này còn giao nhiệm vụ gian khổ như vậy cho cháu.”
Lý Tử Nhiễm cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Phương Tử Tình giúp mình thì cô hiểu được.
Nhưng ông chủ của tập đoàn Vân Đình cũng xem trọng mình như vậy sao?
Rốt cuộc là vì cái gì? Đến nay cô vẫn không nghĩ ra được.
Tiêu Nhược Mai đánh giá lại Lý Tử Nhiễm một lần nữa.
Bà ta là người của nhà họ Tiêu, rõ ràng nhà họ Tiêu đã là dòng tộc mạnh nhất thành phó Tô Hàng.
Nhưng nhà họ Tiêu có thể đứng trên đỉnh cao của Tô Hàng, hoàn toàn là nhờ vào tập đoàn Vân Đình.
Bà ta biết tập đoàn Vân Đình mạnh đến mức nào hơn hẳn bất cứ ai ở đây.
“Cha mẹ, tương lai của Tử Nhiễm thật sự không thể đánh giá được! Cháu nó được tập đoàn Vân Đình coi trọng như: vậy thì sau này giá trị con người có thể lên đến hàng trăm tỷ!”, Tiêu Nhược Mai nói.
“Giá trị con người trăm tỷ? ÒI”
Ngay cả Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc cũng kinh ngạc đến tròng mắt sắp bay ra.
Nếu Lý Tử Nhiễm thật sự đạt được trình độ đó, nhà họ Triệu cũng sẽ nhờ vậy mà trở thành dòng tộc quyền quý thật sự.
“Tập đoàn Vân Đình coi trọng như vậy thì nhà họ Triệu chúng ta phải hỗ trợ giải quyết khó khăn mà Tử Nhiễm gặp phải!”, Ngô Mộc Lan nói.
“Cho nên tôi mới ra lệnh cho mọi người dùng hét quan hệ của bản thân, đi giải quyết vấn đề này.” Triệu Kiến Quốc hạ lệnh.