Ông ta biết đây là điều quan trọng nhất.
Sau này nhất định sẽ có rất nhiều người muốn có được trung tâm nghiên cứu này.
Mục đích của ông ta rất đơn giản, muốn kiếm chác một khoản kếch xù.
Trong thời gian này, đã có hơn hai mươi xí nghiệp tìm đến ông ta.
Ông ta còn đang chờ, chờ một cái giá càng cao hơn nữa.
Sẽ không thấp hơn năm mươi triệu.
Nhưng ngay vừa rồi, Thạch Thanh Sơn nhận được một mệnh lệnh.
Đó là mệnh lệnh đến từ chiến thần Côn Luân… Yêu cầu ông ta không được có bất cứ điều kiện gì mà giao ra trung tâm nghiên cứu.
Với phương châm việc đáng làm thì phải làm, Thạch Thanh Son lập tức giao ra.
Ngay cả đội ngũ kỹ thuật mà ông ta ra giá thuê được cũng tặng kèm theo luôn.
“Thạch Phật, để tôi nói cho ngài một tin, đám ngu xuẫn nhà họ Triệu dám ép Diệp tiên sinh và Lý Tử Nhiễm ly hôn.”, một tên thuộc hạ báo tin cho Thạch Thanh Sơn.
“Cái gì?”
Thạch Thanh Sơn nhảy dựng lên một cái.
“Nhà họ Triệu điên rồi? Ly hôn? Bắt chiến thần Côn Luân ly hôn?”
Thạch Thanh Sơn vô cùng khiếp sợ, tròng mắt của ông ta sắp trợn đến bay ra ngoài.
“Bởi vậy mới nói, cuối cùng Diệp tiên sinh bị đuổi ra ngoài Tên thuộc hạ kia cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thạch Thanh Sơn cả giận mà quát lên: “Đám ngu xuẩn nhà họ Triệu này!”
Lúc này, hai người Triệu Kiến Quốc và Triệu Học Thành đi vào.
“Thạch Phật, nghe danh đã lâu!”, Triệu Kiến Quốc thận trọng mà chào hỏi.
Nhưng ông ấy phát hiện ánh mắt Thạch Thanh Sơn nhìn mình có gì đó không đúng.
Cứ như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
“Triệu Kiến Quốc đúng không?”, Thạch Thanh Sơn cười lạnh nói.
Ông ta hận không thể cạy đầu Thạch Thanh Sơn ra nhìn xem bên trong đang chứa cái gì?
Là phân hay gì?
Ông ấy cả gan dám ép Diệp Quân Lâm ly hôn, còn đuổi anh ra ngoài?
Người bình thường dám làm như vậy sao?
“Thạch Phật mời nói.
Trong lòng Triệu Kiến Quốc dâng lên một cảm giác bát ồn.
“Ông nói xem mình tới làm gì2”, Thạch Thanh Sơn hỏi.
“Thạch Phật, tôi đại diện cho nhà họ Triệu cầu xin ngài một việc! Có phải toàn bộ trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Tam Hưng nằm trong tay ngài không? Nhà họ Triệu muốn thuê trong thời gian một năm, trước đó con rễ nhà tôi là Văn Thao cũng có tới tìm ngài!”, Triệu Kiến Quốc nói.
“Chuyện này à…”, Thạch Thanh Sơn cười nói.