“Thạch Phật, nhà họ Triệu bằng lòng trả tiền thuê một năm mười triệu!”
Triệu Kiến Quốc đưa ra điều kiện rát hậu hĩnh.
Thái độ của nhà họ Triệu thật kiên quyết, họ nhất định phải lấy được, cho dù phải trả cái giá thật đắt.
Đây chính là dự án mang tới lợi nhuận năm trăm triệu thậm chí là cả trăm tỷ.
Thạch Thanh Sơn vuốt cằm cười nói: “Tiền thuê mười triệu một năm, quả thật không ít…”
Bắt chợt, ông ta lại xoay chuyển đề tài, nói: “Nhưng ông nghĩ Thạch Thanh Sơn này là người nào? Tôi sẽ để mắt đến mười triệu hay sao?”
“Không phải, Thạch Phật, tôi không có ý này!”, Triệu Kiến Quốc liên tục giải thích.
“Bịch bịch!”
Ông ấy lập tức quỳ rạp xuống đắt.
Triệu Kiến Quốc nghiêm túc nói: “Thạch Phật, vì thể hiện thành ý, tôi quỳ xuống cầu xin ngài! Cầu xin ngài cho tôi mướn trung tâm nghiên cứu này đi! Về sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa, nghe ngài sai bảo!”
Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Triệu Kiến Quốc đang quỳ xuống đắt, ông ta liên tục cười lạnh.
Thật là ngu xuẩn!
Nếu ông ấy không đuổi Diệp Quân Lâm đi thì muốn có trung tâm nghiên cứu nào mà không được?
Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
“Ông thật sự có thành ý, nhưng mà, trung tâm nghiên cứu đã bị người ta lấy đi rồi! Ông đừng nghĩ đến nữa!”, Thạch Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Đã bị người ta lấy đi?”, Trong đầu Triệu Kiến Quốc vang lên một tiếng đùng.
Điều này tương đương với chặt đứt hy vọng của nhà họ Triệu và Lý Tử Nhiễm.
“Đúng, không sai. Tất cả những gì tập đoàn Tam Hưng để lại đều bị lấy đi! Ông cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa!”, Thạch Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Bị người ta lấy đi toàn bộ?”, Triệu Kiến Quốc trợn tròn mắt.
“Có thể… Có thể nói cho tôi biết là ai không?”, Triệu Kiến Quốc run rẩy hỏi.
“Nói cho ông biết cũng không làm gì được, người đó là người mà không ai trong tỉnh Giang Nam dám trêu vào!”
Lời này của Thạch Thanh Sơn vừa dứt thì Triệu Kiến Quốc đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Ông ấy không lấy được những thứ của tập đoàn Tam Hưng, tương đương với Lý Tử Nhiễm đã hoàn toàn bị phé đi.
Đến lúc đó tập đoàn Vân Đình sẽ vứt bỏ cô.
Đây chính là dự án ít nhất cũng năm trăm triệu!
Không cam lòng!
Rất không cam lòng!
Nhưng có cách nào nữa đâu chứ?
Ngay cả Thạch Thanh Sơn cũng nói đó là người không thẻ trêu vào, vậy nhà họ Triệu có thể đụng vào nổi hay sao?