Khi Triệu Kiến Quốc về đến nhà, nói tin tức này cho cả nhà họ Triệu thì từ trên xuống dưới chỉ còn một mảnh im lặng.
Lý Tử Nhiễm tuyệt vọng.
Tất cả mọi người tuyệt vọng.
Muốn có tất cả sản nghiệp mà tập đoàn Tam Hưng để lại, là bởi vì chúng đã hình thành một hệ thống hoàn thiện.
Nếu lại đi đào móc những chỗ khác thì hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Bỏ qua.
Chỉ có thể bỏ qua.
Lý Tử Nhiễm thở dài một tiếng.
Thật vất vả cô mới có một cơ hội bộc lộ tài năng.
Không ngờ lại là kết quả như vậy.
Bọn người Ngô Mộc Lan còn thương tâm hơn cả Lý Tử Nhiễm.
Cái này chỉ là một lần khiêu chiến đói với Lý Tử Nhiễm.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chính là mấy trăm triệu đã nằm trong tay rồi mà còn để vụt mát.
Trái tìm bọn họ như đỗ máu!
“Còn có biện pháp nào khác không?”, Ngô Mộc Lan thở hồn hễển mà hỏi.
“Đã không có, trong thời gian ngắn như vậy căn bản không tìm được cái để thay thế! Dự án này của tập đoàn Vân Đình quá lớn, căn bản chịu tải không được!”, Triệu Quân Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngô Mộc Lan nhìn lên bầu trời đêm, thở dài: “Chẳng lẽ nhà họ Triệu không có vận mệnh này sao?”
“Được rồi, bà ngoại ông ngoại, cứ như vậy đi! Ngày mai cháu sẽ từ chối dự án này!”
Lý Tử Nhiễm đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Đây là chuyện căn bản không làm được.
Không có liên quan gì đến cô có cố gắng hay không.
“Ai, từ bỏ đi!”
“Tử Nhiễm, cháu cũng đừng nản lòng, sau này còn có cơ: hội!”, Ngô Mộc Lan khuyên nhủ.
Bất kể thế nào, Lý Tử Nhiễm vẫn là nền tảng phát triển trong tương lai của nhà họ Triệu.
Ví dụ như, tìm một người chồng tốt cho cô, hai bên bắt tay liên hợp.
Như vậy cũng có thể đứng dậy được.
“Anh có thể giải quyết vấn đề này!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Tất cả mọi người cảm thấy rất quen thuộc.
“Diệp Quân Lâm?”
Lý Tử Nhiễm đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
“Quân Lâm đến đây sao?”