Âm thanh truyền đến, và Lý Tử Nhiễm mở cửa ra.
Khi chân của Võ Tiêu cách mặt Diệp Quân Lâm chưa đầy một centimet, thì cô ta đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt của Diệp Quân Lâm không hề dao động.
“Võ Tiêu, anh ấy là chồng em, đừng hại anh ấy!”
Lý Tử Nhiễm kinh hãi.
Võ Tiêu thu chân lại, lạnh lùng nhìn Diệp Quân Lâm: ‘Lần này tôi sẽ tha cho anh, nhưng lần sau, cẩn thận tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!”
Diệp Quân Lâm vui mừng: “Lê Nguyên, em đã cứu cô ấy!”
Diệp Quân Lâm thực sự muốn ra tay lúc bây giờ.
Thật không may, Lý Tử Nhiễm đã xuất hiện.
Võ Tiêu bùng nổ.
Rõ ràng là cô ta đã tha mạng cho anh trước.
Anh nói cô ta đã được cứu?
Người này thật sự rất đáng ghét!
Thảo nào mọi người trong gia đình họ Triệu đều ghét anh và không cho anh tiếp xúc với Lý Tử Nhiễm.
“Được rồi, lần sau không cho phép anh gặp mặt tổng giám đốc Lê Nguyên nữa, cẩn thận đó, tôi sẽ không khách khí nữa!”
Võ Tiêu cảnh cáo.
Lý Tử Nhiễm thấp giọng đến gần Diệp Quân Lâm, và nói Võ Tiêu ở đây để cô giải quyết.
Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, Võ Tiêu hết giận.
Cô ta chợt nhận ra một vấn đề làm sao anh biết được thân phận của Tần Uyên?
Lại dám gọi Tần Uyên là cậu nhóc?
Không giống như đang cố ý vậy?
Mà giống như là một thói quen.
Chẳng lẽ anh có thân phận gì?
Không có khả năng!
Làm sao người có thể gọi là Tân Uyên là cậu nhóc lại có thể là một người tâm thường làm việc ở một công ty được?
Còn giống như là làm bảo vệ?
Làm sao có thể!
Có lẽ anh là một người say mê quân đội đi!
Để biết được tình hình ở các chiến khu cũng không phải việc gì khó.
“Diệp Quân Lâm phải không? Tôi sẽ nhớ anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ dạy cho anh một bài học!”
Võ Tiêu là người có tính cách nóng nảy.
Không thể hiểu được Diệp Quân Lâm!
Diệp Quân Lâm tự nhiên không để cho một Võ Tiêu nho nhỏ ở trong lòng.
Võ Tiêu rất mạnh mẽ.