“Có cần xin chỉ thị của thủ lĩnh không?”
“Xin chỉ thị của thủ lĩnh cũng vô ích!
Chẳng lẽ lại phái người xông vào bắt cô ta đi?“ Lục Khấu Trọng bất đắc đĩ nói.
“Vậy thì làm sao đây? Chúng ta cứ thế tha cho cô ta ư?“ Nhóm Nhậm Mộ Dã không cam lòng.
Lục Khấu Trọng suy nghĩ rồi nói: “Tôi có một cách.”
“Cách gì? Anh nói đi!” Ba thiên vương nhìn về phía ông ta, sốt ruột hỏi.
“Tôi không tin cô ta dám nấp ở đây cả đời. Chúng ta cứ chờ xem cô ta có ra hay không.” Lục Khấu Trọng nói.
“Cũng được coi là một cách. Bây giờ xem ra chỉ có thể làm thế thôi.”
Nhậm Mộ Dã ra lệnh: “Một trăm người các cậu mai phục chung quanh, theo dõi mọi lúc mọi nơi, một khi có tin tức thì lập tức báo cho chúng tôi Sau khi bốn thiên vương trở về nhà họ Đoàn báo cáo, Phó Thương Long nổi “Cái gì? Nấp trong đại viện quân khu ư?”
“Buồn cười! Chẳng lẽ các người trốn trong đại viện quân khu thì ta không có cách sao?”
“Thầy ơi, làm gì cũng không thể xung đột với họ, đó là đường chết!” Đám học sinh khuyên nhủ. Thấy dáng vẻ Phó Thương Long thế này, họ thật sự sợ Phó Thương Long sẽ trực tiếp xông tới.
“Đúng thế đại ca, chúng ta xúc động cỡ nào cũng không thể đụng vào họ.”
“Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi, tôi không tin cô ta sẽ không ra ngoài!” Lục Khấu Trọng nói.
Phó Thương Long đầy mặt phãn nộ, nhưng lại không còn cách nào khác.
Sáng hôm sau, bốn thiên vương nhận được tin tức: Lý Từ Nhiệm đã đi ra. Bốn thiên vương lập tức chạy đến, chẳng qua thấy cảnh tượng trước mắt, họ không khỏi câm nín. Đúng là Lý Từ Nhiệm đã đi ra, nhưng chung quanh cô có khoảng bốn chiếc xe lính hộ tống, mặc dù chạy cách xa, người bình thường không phát hiện manh mối, nhưng đám Lục Khấu Trọng vừa thấy đã biết bốn chiếc xe lính này chạy theo trận hình hộ tống.
Lục Khấu Trọng không khỏi tuyệt vọng, đối phương rõ ràng là muốn bảo vệ Lý Từ Nhiệm. Tối qua cảnh cáo cùng với hôm nay cảnh cáo đã bày tỏ điểm này. Nam Hồng Môn ngang ngược đến mấy cũng không dám chống đối họ.
Trong xe, Lý Từ Nhiệm hoàn toàn không biết chuyện gì cả, cô vẫn đi làm như thường lệ. Tất cả đều do Diệp Quân Lâm thu xếp, không ai có thể quấy rầy cuộc sống bình thường của Lý Từ Nhiệm.
Ngay khi Lục Khấu Trọng không biết nên làm gì thì một cậu bé đi đến trước mặt ông †a, nói: “Chú ơi, bên kia có người kêu cháu đưa cho chú một tờ giấy.”
Lục Khấu Trọng cầm tờ giấy lên xem, bên trong chỉ viết một câu: “Tôi sẽ xuất hiện trên lễ tang – Diệp Quân Lâm.”
Họ đương nhiên biết Diệp Quân Lâm, chính là kẻ đã cùng chiến thần Diêm La giết chết Lã Chiến.
“Tốt lắm, mày cũng dám xuất hiện!” Lục Khấu Trọng cười lạnh.
Sau khi trở về nhà họ Đoàn, ông ta báo cáo lại cho Phó Thương Long.
“Cái gì? Quân đội bảo vệ cô ta ư?” Phó Thương Long nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
“Nhưng Diệp Quân Lâm, chồng của cô †a nói là sẽ tới dự lễ tang, chắc là muốn thỏa hiệp với chúng ta.” Lục Khấu Trọng nói.
“Sao lại không thỏa hiệp? Dù gì chúng ta cũng ở trong bóng tối, có cơ hội giết chết chúng!” Nhậm Mộ Dã nói.
“Được, vậy thì chờ hắn ta xuất hiện đi!
Hắn ta phải chôn cùng cho học sinh của tai”
Phó Thương Long tức giận nói.