Ngày thứ hai, lễ tang của Lã Chiến chính thức bắt đầu. Hầu hết nhân vật có uy tín danh dự của Nam Hồng Môn đều đến dự lễ tang này, có thể nói nội tình của Nam Hồng Môn đều tụ tập ở đây. Nói khoa trương hơn là những người này vừa giận dữ, cả phương nam đều sẽ run rẩy.
Hôm nay, hơn ngàn đệ tử Hồng Môn mặc đồ đen, đeo hoa trắng trước ngực, sắc mặt nghiêm túc. Trên linh đường đặt một chiếc quan tài. Bên cạnh, đám chiến thần Diêm La bị trói gô lại, không thể khóc kêu. Lát nữa họ sẽ phải cùng xuống mồ với quan tài của Lã Chiến.
“Đệ nhất đường của Nam Hồng Môn đến tiễn đưa cậu Lãt”
“Đệ cửu đường của Nam Hồng Môn đến tiên đưa cậu LãI”
“Đệ nhị thập tam đường của Nam Hồng Môn đến tiễn đưa cậu Lã
Hồng Môn tổng cộng ba mươi chín đường, trải rộng khắp các vùng ở phương nam, hôm nay đều tề tựu để tham dự lễ tang của Lã Chiến.
“Quảng Bắc Hồ Hiền Văn đến tiễn đưa cậu Lãt! Xin chia buồn với ông Phó!”
“Quảng Nam Trác Văn Phi đến tiễn đưa cậu Lãt! Xin chia buồn với ông Phó!”
“Vân Quý Kiều Húc Đông đến tiễn đưa cậu Lãt! Xin chia buồn với ông Phó Không chỉ là đệ tử Nam Hồng Môn đến tham dự mà các ông trùm ở các vùng khác cũng đến dự lễ tang. So với mấy ông trùng này, các gia tộc ở tỉnh Giang Nam thậm chí không có tư cách đến dự lễ tang. Đây chính là đẳng cấp của Nam Hồng Môn.
Nếu lễ tang này tổ chức ở Hoa Hải thì có sẽ người đến dự sẽ tăng thêm mấy lần.
Nhưng Phó Thương Long vẫn lạnh mặt, không thể tự tay bắt ba người Diệp Quân Lâm, Lý Từ Nhiệm vấn là nỗi đau của ông ta!
“Đại ca, khách quý đến dự lễ tang đều đã đến đông đủ.” Lục Khấu Trọng đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Ừ” Phó Thương Long nhìn lướt qua mọi người: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn các vị có thể đến dự lễ tang của học trò tôi.”
Nhất thời, mọi người đều yên tĩnh, đưa mắt nhìn Phó Thương Long.
“Chẳng giấu gì các vị, Lã Chiến là học trò mà tôi yêu thương nhất trong số tám trăm học trò. Tôi còn định tuyên bố thằng bé sẽ là người thừa kế của tôi trên đại hội Nam Bắc Hồng Môn năm nay, để thằng bé trở thành thủ lĩnh đời kế tiếp của Nam Hồng Môn!”
“Thật đáng tiếc…” Nói đến đây, Phó Thương Long nức nở: “Tôi không thể ngờ được rằng Lã Chiến sẽ chết ở Hoa Lư, hơn nữa bị người sát hại tàn nhẫn!”
“Trả thù! Trả thù! Trả thù…”
“Nợ máu trả bằng máu “Nợ máu trả bằng máu!”
Thoáng chốc, hơn ngàn đệ tử Hồng Môn nhất thời kêu to. Tiếng hét rung trời, đủ để phạm vi mười dặm đều nghe thấy tiếng kêu rung động này.
Phó Thương Long khoát tay ngăn lại, tiếng kêu lập tức ngưng bặt.
“Nay những kẻ tham dự vào cái chết của Lã Chiến đều đã bị tôi bắt giữ, nhất là chiến thần Diêm La, kẻ tự tay giết chết Lã Chiến đã bị tôi cắt đứt gân tay gân chân. Chúng sẽ phải chôn cùng!” Sau đó Phó Thương Long đổi giọng: “Nhưng vẫn còn có ba con cá lọt lưới!”
“Chúng có người bảo vệ, tôi không thể đụng vào! Tôi thật hận không thể chính tay đâm kẻ thù vì Lã Chiến!” Phó Thương Long nức nở nói, nước mắt chảy ra.
“Giết giết giết!”
“Bất kể là ai bảo vệ cũng phải giết không thai”
“Đuổi tới chân trời góc bể cũng giết không thai”
“Giết giết giết!”
Người bên dưới đồng thanh hô, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Đây là sỉ nhục Nam Hồng Môn, đuổi tới chân trời góc biển cũng phải giết.