Sau chuyện Tang Khôn, ông cảm thấy Chí Khiếu Lăng con trai mình chắc chắn là một quân quan cao cấp.
Nhưng ông ta nào biết, Chí Khiếu Long chỉ là một trung uý.
Nếu như theo quân hàm, cả đời này hắn ta đừng mong gặp Diệp Quân Lâm một lần.
“Ha ha, đúng thế thật! chiến thần Côn Luân là hậu thuẫn của nhà họ Chí ta, không có lí nào lại không gặp.”
Nhà họ Chí ai nấy vui vẻ vô cùng.
Từ khi trở về, họ hoành hành ngang ngược ở Hoa Hải vô cùng.
Không coi ai ra gì.
Có chiến thần Côn Luân chống lưng, họ còn sợ ai?
Để nhà họ Chí tiến thêm một bước nên Chí Đông Phương quyết định mời chiến thần Côn Luân đến.
“Đúng rồi, ông, cháu có một cách”
Chí Tiềm Long nói.
Chí Đông Phương lập tức nói: “Tiềm Long, mau nói đi.”
“Ông, nếu chúng ta dùng tiền tài, mỹ nữ để cảm tạ chiến thần Côn Luân, chắc chắn ngài ấy sẽ từ chối! Nhưng cháu có một cách cảm tạ hay…
“Hay là thế này, chúng ta làm một bức tượng điêu khắc của chiến thần ở Kim Lăng đi, để tỏ lòng cảm kíchl”
Bốp bốp Chí Tiềm Long vừa nói xong, mọi người đều võ tay.
“Khắc tượng cũng hay đấy!”
“Không hổ là cháu trai ông! Ý hay đói”
Chí Đông Phương cười ha ha.
Vì để khắc tượng chiến thần Côn Luân, thế thì chiến thần Côn Luân sẽ không có lí dơ từ chối.
Đồng thời, mọi người cũng sẽ biết nhà họ Chí và chiến thần Côn Luân có quan hệ sâu sắc!
Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
“Quyết định thế đi, lập tức tiền hành!
Tiềm Long phụ trách việc này!”
Chí Đông Phương ra lệnh.
Bây giờ nhà họ Chí đang muốn thay đổi cách thức để cảm tạ chiến thần Côn Luân.
“Đúng rồi, ba, theo tin nghe được, thủ trưởng đứng đầu của chiến khu Tây cảnh là Tần Uyên sẽ tự mình tới Kim Lăng vào vài hôm saul”
Chí Khiếu Côn nói.
“Đón! Nhất định phải dùng danh nghĩa của nhà họ Chí đi đón tiếp! Nhân vật như Tần Uyên là đại tướng của chiến thần Côn Luân, chúng ta nhất định phải dùng nghỉ lễ lớn nhất để đón tiếp, để chiến thần Côn Luân biết tấm lòng của nhà họ Chí chúng ta.”
Chí Đông Phương lại vạch kế hoạch.