“Dù cho chú bảy bây giờ có thân phận phải bảo mật, nhưng ta vẫn cảm thấy không khác biệt mấy với Tần Uyên đâu! Sau này, rất có khả năng chú bảy sẽ là tổng chỉ huy của một chiến khu nào đó trong chí chiến khu lớn thì sao!”
Nhà họ Chí rất mong chờ…
Nhưng sự thực lại tàn khốc, Tần Uyên là một vị trung tướng.
Mà Chí Khiếu Long chỉ là một trung uý mà thôi, giữa hai người có khác biệt cực lớn.
Chuyện Tần Uyên đến, khiến ầm ï hết lên.
Đến cả Võ Tiêu cũng biết rồi.
Võ Tiêu tìm Diệp Quân Lâm, ngại ngùng nói: “Tướng quân..tôi muốn xin nghỉ!”
“Ừm?”
Diệp Quân Lâm ngẩn ra.
Võ Tiêu là người nghiêm khắc, sao lại xin nghỉ chứ?
“Tướng quân, nghe tôi giải thích! Không phải thủ trưởng Tần Uyên sắp tới đây sao?
Chúng tôi đều nhận được tin tức rồi! Chúng tôi đều muốn gặp thủ trưởng Tần Uyên một lần!
Võ Tiêu rất khó xử.
“Được, không sao, phê chuẩn đó! Bên này có tôi rồi, yên tâm đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Cảm ơn thủ trưởng!”
Võ Tiêu lập tức kính lễ.
Cô ấy đại khái là hộ vệ trâu bò nhất trên thế giới Đường đường là chiến thần Côn Luân của Việt Nam mà lại tự mình thay ca cho cô…
Nếu như người khác biết, chắc cả thế giới rớt cả cằm.
Nhưng chuyện quả thực là như thế, mà còn xảy ra rồi.
Diệp Quân Lâm bất lực cười: “Tên này đến mượn người mà làm ầm ï hết lên! Phong thanh còn to hơn ông đây! Nên học theo Lưu Hải Long người ta kia kìa!”
Khi Diệp Quân Lâm về Thiên Danh, có trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống, mười vạn người phong toả, thực ra là có nguyên nhân khác.
Là để trấn áp quốc gia khác.
Chứng minh Diệp Quân Lâm không chỉ là tiếp nhận chức vị, mà là về quê bình thường thôi.
Anh vấn là chiến thần Côn Luân.
Sau khi làm ra tình thế này, những quốc gia ngu ngốc khác liền thành thật dừng lại, không dám có suy nghĩ vô lễ với Việt Nam.
Đương nhiên, anh cũng không thích lãng phí.
Bất đắc dĩ mới phải làm thế.
“Anh… Anh Diệp, lãnh đạo Trần Đằng bảo tôi tới tìm ngài, có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
Trương Thước run rẩy nói.