“Côn Luân? Thượng tướng năm sao? Diệp cái gì cơ?”
Khi Triệu Nhã Lan muốn nhìn rõ chữ phía dưới thì đột nhiên có tiếng động truyền tới: “Bác sĩ Triệu cô nhìn cái gì vậy?”
Nghe vậy, Triệu Nhã Lan liền khép giấy chứng nhận lại, giấu phía sau lưng.
“Không có gì.”
Triệu Nhã Lan mỉm cười.
Quách Giai ở ngay trước mắt.
Cô ta nghỉ ngờ quan sát Triệu Nhã Lan.
*Ò, không có gì nhỉ.”
Quách Giai rời đi.
Thế nhưng kỳ thực ban nãy khi Triệu Nhã Lan mở ví tiền, nhìn trộm giấy chứng nhận, cô ta ở phía sau lặng lẽ chụp và quay video.
Đi đến nơi vắng vẻ.
Quách Giai báo gọi điện thoại báo cảnh sát: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát! Bệnh viện thứ ba thành phó, khoa tim Triệu Nhã Lan, cô ta ăn trộm đồ của người khác! Là một tờ giấy chứng nhận quân nhân, còn có thẻ ngân hàng, tôi còn thấy có mấy con chip nữa, tôi đoán chắc đều là văn kiện cơ mật. Tôi có chứng cứ, tôi đã quay video lại!”
“Cái gì mà chứng nhận sĩ quan? Có nhìn thấy tên với quân hàm không?”
Đối phương hỏi.
“Là thượng tướng! Ừm, tôi xác định, tôi có ảnh và video.”
“Được rồi.”
“Âu âu âu…”
Chẳng bao lâu, còi báo động chói tai vang lên, từng chiếc xe cảnh sát xông vào bệnh viện thứ ba thành phó.
Rất nhiều cảnh sát xông vào, bọn họ đều mặc quần áo chống đạn.
Rất nhanh, khi bị cảnh sát mang lên xe gương mặt Triệu Nhã Lan tựa như chết lặng.
Tiện thể tất cả các chứng cứ cũng được mang theo, bao gồm cả video và ảnh của Quách Giai.
Triệu Nhã Lan trực tiếp bị dẫn tới Cục công an thành phó.
Trên mặt bà đẫm nước mắt.
Bởi vì liên quan đến chứng nhận sĩ quan, ngay cả phó cục trưởng cục công an Phó Học Kiệm cũng bị kinh động đến.
Anh ta cầm giấy chứng nhận sĩ quan lên quan sát một cách kỹ càng.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
“Chắc không phải là giả đâu! Là giây chứng nhận sĩ quan thật!
Côn Luân tướng quân? Thật là đáng sợ mài!”
Phó Học Kiệm ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Người khác nói: “Cục trưởng chúng ta vẫn chưa thể khẳng định được, để chắc chắn vẫn là mời một người của quân đội tới hỗ trợ đi.”
Phó Học Kiệm thở dài: “Tôi vừa mới nói cho người bạn chí cốt của tôi rồi, Thắm Hiểu Huy đội trưởng binh đoàn thép của quân khu Tô Hàng. Anh ta sẽ tới ngay lập tức.”
“Cục trưởng con chip và mấy tắm thẻ tôi đã điều tra qua rồi, quyền hạn của chúng ta không đủ!”
“Đợi đi! Chúng ta lại đi thầm vấn người phụ nữ kia tiếp! Phó Học Kiệm nói.
Trong phòng thẩm vấn.
Triệu Nhã Lan vẫn còn đang run, nước mắt còn chưa kịp khô.
*Nói! Giấy chứng nhận và thẻ ở đâu ra?”
Triệu Nhã Lan run rẫy nói: “Là… là của con rễ tôi!”
*Nói bậy! Bà có biết đây là giấy chứng nhận gì không?”
Đầu óc Triệu Nhã Lan trống rỗng: “Tôi… tôi không biết…”
Ề “Đây là giấy chứng nhận sĩ quan! Là giấy chứng nhận sĩ quan của thượng tướng!” Nhân viên thẩm vắn nỗi giận nói.
Àm!
Đầu óc Triệu Nhã Lan trống rỗng tựa như bị sét đánh một cái.
“Trong ví tiền còn có cơ mật của quân đội, bà chính là người bị tình nghỉ tiết lộ cơ mật, nếu như bà không thành thật khai báo?
Thì tội danh sẽ rất nghiêm trọng!”
“Nói! Bà đã trộm ví tiền và giấy chứng nhận ở đâu?”
Nhân viên thẩm vấn chợt nâng cao giọng, tựa như gầm lên.
Triệu Nhã Lan bị dọa cho phát ngốc.
“Tôi tôi tôi… thật sự là của con rễ tôi… ô ô ô… tôi không có trộm..”
Trong khi phỏng vấn, Thẳm Hiểu Huy đã vội vàng chạy tới Cục công an.
“Giấy chứng nhận đâu?”
Trần Hiểu Huy chạy chậm lại.
*Ở đây!”
Sau khi cầm giấy chứng nhận lên, Thầm Hiểu Huy tỉ mỉ lật xem, Sau một phút, hơi thở của Thẩm Hiểu Huy trở nên ngưng trọng nói: “Là thật!”
“Cái này thật sự là giấy chứng nhận sĩ quan của Côn Luân tướng quân! Các cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Thẩm Hiểu Huy hỏi.
Phó Học Kiệm nói: “Hình như là bị một người đàn bà trộm.”
Sắc mặt của Thẩm Hiểu Huy thay đổi, nhớ tới điều gì đó, không nhịn được liền hỏi: “Hỏi một chút người phụ nữ đó tên là gì?”
“Được, tôi lập tức đi hỏi tên người phụ nữ kia là gì?”
“Triệu Nhã Lan phải không? Xác định là tên Triệu Nhã Lan!”
Nghe được cái tên này, Thẳm Hiểu Huy lập tức kéo Phó Học Kiệm tới một nơi vắng vẻ.
“Lần này các cậu bắt nhằm người rồi, Triệu Nhã Lan chính là mẹ vợ của Côn Luân tướng quân!”
“Cái gì? Trời ơi!” Phó Học Kiệm bị dọa sợ.
“Lão Phó nghe đây, bây giờ phong tỏa tin tức, chuyện hôm nay coi như không xảy ra. Nhất định không được để nó bị truyền ra ngoài! Sau đó tôi sẽ lập tức liên hệ với Thanh Long thiếu tướng để Côn Luân tướng quân tới xử lý.”
Thẩm Hiểu Huy đưa ra phương án giải quyết.
“Được, nghe theo cậu hết.”
Phó Học Kiệm run rầy toàn thân.
Diệp Quân Lâm đang xử lý công việc với Lý Tử Nhiễm thì nhận được điện thoại của Thanh Long, sau khi giải thích mọi việc, anh liền đích thân đến cục cảnh sát.
Sau khi lấy ví tiền, Diệp Quân Lâm không nói gì.
Lúc này mấy người Phó Học Kiệm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Côn Luân tướng quân, bà Triệu Nhã Lan đang được xử lý ở bên này, tôi sẽ coi như bà ấy không làm gì.”
Phó Học Kiệm chủ động nói.
Diệp Quân lâm gật đầu.
“Bà Triệu bà có thể đi rồi!”
Trong phòng thẩm vấn, Triệu Nhã Lan nghe được những lời này, mừng đến rớt nước mắt.
“Bà Triệu lúc trước là hiểu lầm! Giấy chứng nhận mà bà lấy là giả, bà vô sự rồi! Thế nhưng bà về nói với con rễ bà, sau này không được làm loại giấy tờ giả này nữa! Nếu như đem giấy tờ này đi lừa lọc người khác thì phải chịu trách nhiệm pháp luật!”
Triệu Nhã Lan lia lịa gật đầu: “Đồng chí tôi hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ dặn nói!”
*Đi thôi, con rễ bà đang chờ bà ở bên ngoài kìa.”
Triệu Nhã Lan ra bên ngoài.
Thấy Diệp Quân Lâm đang chờ, bà tức không có chỗ phát.
“Mẹ…”
Triệu Nhã Lan tức giận rống lên: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không phải mẹ cậu! Suýt chút nữa cậu đã hại chét tôi rồi!”
Đời này của Triệu Nhã Lan chưa từng vào Cục cảnh sát, không ngờ lần đầu tiên vào lại như vậy.
“Sau này đừng ở bên Tử Nhiễm nữa, tôi sợ cậu sẽ liên lụy nó!
Cậu ở trong ngục giam đã học được cái mánh khóe gì vậy, còn đi làm giả giấy chứng nhận!”
Triệu Nhã Lan tức giận nói.
Diệp Quân Lâm sờ sờ mũi nói: “Mẹ, giấy chứng nhận đó là thật, con không làm giả.”
“Cậu còn nói? Đồng chí cảnh sát đã nói rõ ràng giấy chứng nhận đó rõ ràng là giả, cậu có người nhà làm trong ngành? Cậu sợ không có ai tiếp tay cho trò lừa bịp này của cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu ngàn vạn lần đừng để liên lụy đến Tử Nhiễm!
Cá nhân tôi thì tôi sẽ cho cậu chút mặt mũi, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho Văn Uyên và Tử Nhiễm! Thế nhưng nếu mà có lần sau thì cậu cút ngay cho tôi!” Triệu Nhã Lan thực sự đã bị chọc giận không nhẹ.
“Được rồi, mẹ.” Diệp Quân Lâm đưa Triệu Nhã Lan về viện.
Về đến viện, Triệu Nhã Lan cho rằng mọi người sẽ dùng ánh mắt khác thường để nhìn bà.
Thế nhưng bà không nghĩ tới mọi chuyện vẫn như trước đây, tựa như chuyện ban nãy chưa hề xảy ra.
Chuyện này là sao?
Ban nãy động tĩnh to như vậy, không thể không có chút động tĩnh gì được.
“Bác sĩ Triệu cô không sao chứ? Ban nãy làm tôi sợ muốn chết, cô không sao là tốt rồi!”
“Trước đây, tôi đã làm nhiều điều không đúng, hy vọng đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân. Vị trí phó chủ nhiệm này ngoài cô ra thì không còn ai xứng đáng hơn, tôi nào có cái năng lực đó để cùng cô cạnh tranh chứt Triệu Nhã Lan vô cùng kinh ngạc khi Quách Giai chủ động tới xin lỗi, còn chủ động rút khỏi vị trí tranh cử, lại còn trực tiếp nhường cho bà.
Chuyện này rốt cuộc lá sao đây?
Bà đã tới cục cảnh sát đó.
Một chỗ khác, Diệp Quân Lâm cảm thấy mình vô cùng bát cần.
Trước đây khi quần áo anh bản, nhất định là sẽ có người lấy đi và đồ ở bên trong cũng sẽ không bị ai động vào.
Không ngờ tới lần này lại bị Triệu Nhã Lan vớ vào, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.