Lý Tử Nhiễm chuyển chủ đề nói: “Có điều, các vị tiền bối chắc là đã hiểu lầm, không cần phải đầu tư nhiều như vậy! Trước sau cộng lại cũng đã hơn 100 triệu.”
“Lý tiểu thư cô cứ việc nói, 10 tỷ có lẽ là không được, thế nhưng vài tỷ thì bất cứ lúc nào cũng có.”
Vạn Dũng Huy hào phóng nói.
Nghe được câu “vài tỷ bất cứ lúc nào cũng có” này, Lý Thiên Hạo lên cơn cao huyết áp, xuýt chút nữa ngã xuống đất.
Lý Tử Nhiễm cũng choáng váng đầu óc, run rẫy nói: “Các vị tiền bối, kỳ thực nhiều nhất cũng chỉ cần hơn một 500 triệu là đủ rồi.”
Vương Hồng Viễn liếc mắt nhìn mọi người xung quanh: “Như vậy đi, chúng tôi có 15 công ty, mỗi công ty 10 triệu thế nào?”
“Được, mọi người ở đây giúp Lý tiểu thư! Nhớ kỹ, là trực tiếp cho, không phải là đầu tư, cũng không phải cho vay!”
Vương Hồng Viễn nói.
Phù!
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan thực sự là muốn hộc máu mà.
Đây thực sự là trực tiếp cho 150 triệu!
Chuyện gì đang xảy ra với con gái họ vậy?
Mọi người đều tranh nhau cho nó tiền.
“Không không không, là đầu tư, không thể trực tiếp cho như vậy được.”
Lý Tử Nhiễm đương nhiên không chấp nhận.
“Lý tiểu thư không sao đâu, 10 triệu này cũng chỉ là chuyện nhỏ!”
“Phải, phải, cũng chẳng đáng là bao.”
Các ông lớn ở xung quanh còn khăng khăng muốn cho tiền.
Diệp Quân Lâm đột nhiên lên tiếng: “Đã nói rồi, là để cho các người đầu tư! Các người làm cái gì vậy?”
Lần này, các ông lớn cũng bị dọa cho sợ hãi.
“Phải, phải, phải, đầu tư! Là đầu tư!”
Mọi người đều rồi rít gật đầu.
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Đồng ý, đồng ý, đương nhiên là chúng tôi đồng ý rồi!”
Mọi người không ngừng gật đầu.
Trước khi đi, Lý Tử Nhiễm đi tới trước mặt Lý Thiên Hạo.
“Ông nội, thật xin lôi, cháu không thê ký hợp đông với Lý gia được, thế nhưng Lý gia nhất định sẽ nhận được dự án, cháu đảm bảo.”Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Lý Tử Nhiễm nói.
“Cháu…”
Lý Thiên Hạo vô cùng tức giận.
Lập tức ngắt đi.
Trong ánh mắt của mọi người tràn đầy hâm mộ, Diệp Quân Lâm cùng vài người rời đi.
Lần này, ba người Lý Tử Nhiễm lộ ra hơi thở tàn ác.
Lý Văn Uyên cảm thấy mình đã có chỗ đứng trong dòng họ.
Ký hợp đồng rất thuận lợi.
Tiền bạc cũng sẽ được chuyển đến trong giây lát.
Lý Tử Nhiễm cũng đã bắt đầu khởi động dự án trong thời gian quy định.
Sau đó tiền hành mọi chuyện đâu vào đấy.
Đến tối sau khi về đến nhà.
Ba người Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm, giống như tra Á vân.
“Chuyện này có liên quan đến anh phải không?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Qủa thực là anh làm.”
Diệp Quân Lâm thừa nhận.
“Sao con có thể làm như vậy được? Không thể tin được mà.”
Lý Văn Uyên còn đang đắm chìm trong chắn động ban ngày.
“Rất đơn giản, tỉ mỉ giới thiệu dự án này, để bọn họ biết đây là một miếng thịt béo bở.”
Diệp Quân Lâm cười.
“Không thể nào, trước đây khi em đi lôi kéo vốn đầu tư, em dám chắc rằng mình giới thiệu còn tỉ mỉ hơn cả anh! Sao em lại bị từ chối chứ?”
Lý Tử Nhiễm rất hoài nghi.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Anh đã nhắc đến một vài người, cục trưởng Ngô Dũng, Thanh Long thiếu tướng, Côn Luân tướng quân, sau khi bọn họ điều tra một hồi mới đồng ý đầu tư vốn.”
“Cái này…”
Cô vẫn luôn hiếu thắng, trên cơ bản thì cô không thể nhắc đến những người này.
Lý Văn Uyên lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Ha ha, nói thật thì chúng ta cũng chả có quan hệ gì với Côn Luân tướng quân cả. Thế nhưng dự án lần này thực sự là có liên quan đến bọn họ, chỉ cần điều tra một chút là biết ngay ý mà, đám nhà đầu tư này cũng chả phải là ngu ngốc, biết được thế lực phía sau con là những người này, liền điên cuồng tới đầu tư.”
“Đúng vậy, dù sao thì dự án này cũng do một tay cục trưởng Ngô quyết định, phía sau còn có Thanh Long thiếu tướng chỉ thị, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành chỗ dựa hậu thuẫn cho Tử Nhiễm.”
Triệu Nhã Lan cũng nói.
Lý Tử Nhiễm suy nghĩ một chút, thấy cách giải thích này cũng không sai.
Nếu như không phải lễ mặt những người tai to mặt lớn này thì ai lại chạy tới đây đưa cô tiền chứ?
“Đúng rồi. Quân Lâm anh thuyết phục từng nhà đầu tư một sao?”
Lý Tử Nhiễm có chút đau lòng nhìn Diệp Quân Lâm.
“Đúng vậy, mắt không ít công sức.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Kỳ thực thì làm gì có kẻ nào dám không nghe điện thoại của anh chứ?
Lý Tử Nhiễm nói: “Quân Lâm anh vắt vả rồi, lần này nghe theo anh hết.”
*Phải đó, lần này công lao lớn nhất là của Quân Lâm, cha cũng nghĩ vậy.”
Hôm nay Lý Văn Uyên rất hài lòng về Diệp Quân Lâm.
Triệu Nhã Lan cười nói: “Đến bây giờ tôi còn cảm thấy chuyện này còn có chút không chân thực.”
Bà cũng rất vừa mắt cậu con rễ này.
Chủ động nói với Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm à, bộ quần áo này của con mặc cũng lâu rồi, cởi ra mẹ giặt giúp con. Đúng lúc ngày mai phải tới bệnh viện, mẹ cũng giặt quần áo đi làm.”
“Vâng, mẹ.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Ngày thứ hai.
Diệp Lâm Quân đi theo Lý Tử Nhiễm đi nhận dự án.
Triệu Nhã Lan mang theo quần áo cần phải giặt ở nhà tới phòng giặt của bệnh viện.
Ở đây vừa có thể giặt lại vừa có thể tiêu độc.
Quan trọng là có vừa có thể tiết kiệm được tiền bạc lại vừa thuận tiện.
Sau khi Lý Văn Uyên xuống dốc, Triệu Nhã Lan vì muốn tiết kiệm tiền giặt quần áo mà toàn mang tới đây giặt.
“Ha ha, cô lại mang quần áo ở nhà tới đây giặt sao? Vì tiết kiệm tiền điện nước mà phải đến nỗi này sao? Gia đình cô trước đây tốt xấu gì cũng mở công ty lớn mà không phải sao.”
Người phụ nữ này với Triệu Nhã Lan là người cùng một khoa, tên Quách Giai.
Hai người chính là người được để cử làm phó chủ nhiệm khoa, trước nay vẫn luôn bắt hòa.
Việc bổ nhiệm chức phó chủ nhiệm cũng sắp tới.
Hai người ai cũng không vừa mắt nhau.
Hơn nữa Quách Giai thường ngày cũng hay chọc ngoáy Triệu Nhã Lan vài câu.
“Không cần cô quan tâm! Lại chả phải là điện nước nhà cô!”
Triệu Nhã Lan cười lạnh nói.
Sau khi Quách Giai rời đi.
Triệu Nhã Lan lục hết đồ trong túi quần, áo ra.
Khi định bỏ quần áo của Diệp Quân Lâm vào máy giặt, bà phát hiện trên túi áo có cái gì đó cồm cộm.
“Thằng bé này ngay cả đồ mà cũng quên lấy ra!”
Triệu Nhã Lan vội vàng lấy đồ trong túi ra.
Có một cái bật lửa và một hộp thuốc lá.
Cái bật lửa và hộp thuốc lá đều là màu xanh quân đội, chữ ở bên trên Triệu Nhã Lan cũng lười xem.
Thế nhưng nếu như có Lý Văn Uyên ở đây thì ông sẽ phát hiện ra.
Đây là thuốc lá đặc biệt chuyên dùng để cung cấp cho quân khu Có tiền cũng không mua được loại này!
Nhất định phải có quan hệ mới có thể có được.
Điều đáng sợ hơn nữa là trên hộp thuốc lá có in một hình súng bắn tỉa, cái này cho dù một vài người có quyền trong quân khu cũng không lấy được.
Bởi vì đây là loại chỉ cung cấp cho bộ đội đặc chủng…
Triệu Nhã Lan ném bao thuốc vào trong thùng giác, nhíu mày bắt mãn nói: “Hút ít đi một chút, bao nhiêu người bị nghẹt thở đây này!”
Thứ còn lại chính là ví tiền của Diệp Quân Lâm.
Triệu Nhã Lan nghĩ một chút rồi bắt đầu lật xem ví tiền của Diệp Quân Lâm.
Bên trong ví tiền có một chút tiền mặt lẻ loi ít ỏi, còn có một tờ giấy chứng nhận kết hôn của Diệp Quân Lâm với Lý Tử Nhiễm.
Còn lại có hai cái thẻ, và một con chip nhỏ, một tờ giấy chứng nhận.
Một cái thẻ ngân hàng màu đen, Triệu Nhã Lan cười lạnh một tiếng rồi vứt sang bên cạnh: “Cậu thì có thể có máy đồng chứ?”
Bà nào biết, đây là thẻ bạch kim số lượng giới hạn trên thế giới, bên trong không giới hạn, nó còn có chức năng cho phép máy bay quay lại.
Còn có một cái thẻ màu xanh biếc quân đội, bên trên chỉ có hình một khẩu súng bắn tỉa.
Còn về phần con chip, bà lại càng không có hứng thú.
Ngược lại tờ giấy chứng nhận lại thu hút sự chú ý của bà.
Trên giấy chứng nhận màu đỏ viết vài chữ giấy chứng nhận sĩ quan, bên trên còn có biểu tượng của quân đội.
“Giấy chứng nhận quân đội, định hù dọa ai chứ? Cậu là đi tù chứ có phải là đi làm sĩ quan đâu?”
Nghĩ tới đây, Triệu Nhã Lan liền lật tờ giấy chứng nhận ra.