Tần Trạm cũng âm thầm cầu nguyện, vậy mà sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Trong lúc hai người dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước, khối đá ở trước mặt đột nhiên rung rung mấy cái, sau đó cái khối đá này bị cạy ra một vết nứt.
Phía dưới khối đá lộ ra đầu của một người có râu quai nón dài.
“Ha ha ha, đào cũng đã đào mấy tiếng rồi, rốt cuộc cũng để cho ông đây đi vào.”
“Kho báu ở chỗ này đều là của một mình tôi!
Anh ta nhìn bên ngoài một chút, không nhịn được cười ha ha.
Chính là cái người lùn Lạc Việt Ban xuất hiện cùng hai người Tần Trạm lúc trước đó.
“Cái trận pháp chó má này, chỗ sơ hở lại có thể để ở trên mặt đất, làm hại ông đây giống như là một con chuột vậy.”
Râu quai nón vừa nói, lập tức tính toán ngẩng đầu lên khỏi khối đá, từ bên trong bò ra ngoài.
“Anh đừng động!” Diệp Thành đột nhiên kêu to lên.
“Có người ở đây?” Cái tên râu quai nón kia lập bắp kinh hãi, cơ thể đột nhiên xoay lại, lúc này mới phát hiện ra Tần Trạm và Diệp Thành đứng ở phía sau mình.
“Hai người các anh làm sao mà cũng xuất hiện ở đây?”
Râu quai nón bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Anh ta khổ sở vất vả đào hang động đi vào như vậy, hai cái tên này lại cả người sạch sẽ đứng đây.
Chẳng lẽ là đi tới, chỗ này còn có thể trực tiếp đi tới sao? “Mặc kệ chúng tôi là đi tới đây bằng cách nào đi Đầu của Tân Trạm to như cái thùng, tảng đá ở phía trên đỉnh đầu Lạc Việt Ban chính là thứ tạo thành trận pháp.
Nếu như anh ta mà phá hỏng trận pháp, trời mới mới biết là sẽ xảy ra tình huống đáng sợ như thế nào.
“Gì chứ, chỗ này chỉ cho phép mấy người đi vào, còn không cho tôi đi ra hay sao?”
Râu quai nón lộ ra vẻ mặt tức giận, hiển nhiên là đã hiểu lầm hai người.”
“Ý anh ấy là muốn anh lần nữa để tảng đá kia xuống chỗ cũ. Nếu không thì chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm lớn.” Diệp Thành nói.
“Mẹ nó! Ông đây tìm mấy tiếng đồng hồ mới thấy đường đi ra ngoài, bây giờ anh lại bắt ông đây phải quay lại, anh không để cho tôi động, vậy tôi cứ động đấy!”
Râu quai nón nhảy lên một cái, đột nhiên xuất hiện ở bên trong quảng trường này.
Anh ta cười to nói: “Bớt hù dọa tôi đi, nơi này thì có cái gì nguy hiểm cơ chứ?”
Vẻ mặt của Tân Trạm và Diệp Thành đột ngột thay đổi, dường như bọn họ cảm giác được là mặt đất bốn phía hơi rung rung.
Phá hỏng tảng đá quan trọng của trận pháp, thế nào cũng sẽ dẫn đến sự thay đổi nghiêm trọng hơn. “Cái tên ngu ngốc này chơi lớn rồi, chạy nhanh.”
Tân Trạm hét lên một tiếng.
Cùng lúc đó, đôi mắt của những hình nộm ở bốn phía trong quảng trường cũng bắt đầu hiện lên màu đó.
“Những hình nộm này vẫn còn sống.”
Râu quai nón lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mà Diệp Thành và Tần Trạm đã bắt đầu liều mạng chạy về hướng đại điện.
Số lượng của những hình nộm ở bốn phía này cũng phải gần một trăm, bây giờ mà không chạy nhanh, thì lập tức sẽ không còn cơ hội chạy nữa.
Râu quai nón còn chưa có phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó, một hình nộm đã giơ nắm đấm lên đánh trúng cơ thể của anh ta, Lạc Việt Ban giống như quả bóng cao su bị đánh bay ra ngoài. “Con mẹ nó chứ, những hình nộm này cũng quá kinh khủng rồi.”
Râu quai nón bò dậy, cũng chạy đuổi theo sát hai người Tân Trạm.
“Cái tên ngu ngốc nhà anh, đừng có đi cùng chúng tôi!” Diệp Thành tức giận nói.
Anh và Tần Trạm vừa mới vào đại điện, lại thất vọng phát hiện ra là kiến trúc của đại điện này cũng chỉ tương tự cái đình để nghỉ chân vậy, phía trước lại là một cái quảng trường lớn.
Bọn họ đi xuyên qua đại điện, phía trước có rất nhiều hình nộm Thấy một màn như vậy, Tân Trạm thiếu chút nữa không nhịn được mà tát Lạc Việt Ban một phát chết luôn.
“Nơi này có nhiều hình nộm như vậy, hai người các anh cũng không nói với tôi.” Râu quai nón tức giận nói.
“Tên nhóc anh còn không biết xấu hổ và chất vấn chúng tôi sao chúng tôi lên đường bình an thoải mái đi đến chỗ này, cũng bị anh hại cho thảm như bây giờ.” Diệp Thành mång.
“Nói với anh là không nên cử động, anh lại cứ thế mà động, lần này ba chúng ta đều xong đời rồi.”
“Ông đây làm sao biết được là sẽ xảy ra cái gì.” Râu quai nón hùng hồn nói: “Lúc trước mấy người làm thế nào lại không có chuyện gì, dạy tôi có được không?”
“Không vui, trừ khi hai người các anh có thể ngăn cản hơn trăm hình nộm gần đây lại, tranh thủ chút thời gian cho tôi suy nghĩ thêm lần nữa ” Tần Trạm bất đắc dĩ nói: “Trận pháp thay đổi.”
“Người kia làm?” Mắt thấy phía sau lưng càng ngày càng có nhiều hình nộm hơn, hai người cũng có chút tuyệt vọng.
“Quên đi, là tôi làm hại các anh, để tôi dẫn hình nộm đi chỗ khác.”
Ngược lại râu quai nón này rất trọng nghĩa khí, cơ thể to mập đột nhiên tăng tốc, dẫn phần lớn hình nộm đi về bên kia quảng trường.
“Không có cách nào, chỉ có thể dựa vào may mắn thôi, hi vọng ở sâu bên trong hang động này có đường sống!”
Hai người Tân Trạm không ngừng chém giết đi về phía bên trong.
Trước mắt này bọn họ cũng không quan tâm là có thể sẽ kích hoạt nhiều hình nộm hơn không.
Không chạy thì sẽ lập tức bị giết chết.
“Chết mất, lần này chắc chắn là xong đời rồi.” Diệp Thành mệt mỏi thở hổn hển giống như là chó chết vậy.
“Hơn một trăm hình nộm hoàn hảo đối phó tôi, ông đây đã từng nghĩ đến vô số cách chết, nhưng cho đến bây giờ con mẹ nó cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ chết như vậy.
“Đừng nói nhảm, giữ lại sức đề chạy đi, nhất định còn có cơ hội.”
Tần Trạm cũng liên tục thở hổn hển.
Dọc theo con đường này, bọn họ đã thử rất nhiều cách, ví dụ như là bay trên không.
Nhưng mà chỗ này có trận pháp ngăn cản, chỉ cần là xuất hiện trên bầu trời cao cũng sẽ bị bắn hạ.
“Hai người làm thế nào mà cũng tới đây?”
Râu quai nón chạy chạy, kinh ngạc phát hiện ra Tần Trạm và Diệp Thành cũng đã chạy tới bên cạnh anh ta.
“Nói nhảm, chỉ có con đường này, mới có thể chạy đến bên kia” Diệp Thành kêu lên.
“Hai người nhìn này, chỗ này không có hình nộm, hình như là có cơ hội.”
Râu quai nón một đường chạy thục mạng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ vào một hướng rồi kêu lên.
Tân Trạm nhìn sang, quả nhiên là cái hướng kia đúng lúc hiện ra một điện thờ nhỏ đứng sừng sững, nhìn trống rỗng, không có một hình nộm nào cả, nhìn có chút quỷ dị.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn cách nào khác.
Ba người cắn răng chạy về phía điện thờ nhỏ kia.
“Ha ha, nơi này quả nhiên là an toàn.”
Bọn họ chạy đến bên trong điện thờ nhỏ, trên mặt của tất cả những hình nộm đuổi theo sau lưng đều lộ ra vẻ sợ hãi, dừng lại ở bên ngoài điện thờ nhỏ này.
Ba người thở hổn hển, trên mặt lộ ra vẻ sống sót sau tai nạn.
“Hai người nhìn xem, vẫn là tôi thông minh đi. Râu quai nón bày ra vẻ mặt tranh công.
Vẻ mặt của Diệp Thành trở nên cứng ngắc, giơ tay run rẩy chỉ chỉ cách đó không xa.
“Anh thật là thông minh, vậy anh nhìn xem cái kia là thứ gì!”
Tần Trạm cũng ý thức được cải đó, cứng ngắc quay đầu lại Vừa nhìn một cái, ba người thiếu chút nữa là không thở nổi.
Chỉ thấy ở một góc phía ngoài điện thờ nhỏ, một hình nộm vô cùng to lớn đang chậm rãi đứng lên. Mà hình nộm vô cùng to lớn này lại tỏa ra hơi thở có thể vượt qua Hóa Cảnh tầng thứ sáu.
Không trách được những hình nộm nhỏ kia lại không dám tới đây, không ngờ một nơi như thế này lại có thứ lợi hại hơn.
“Chay.”
Ba người gần như là đồng thời hét lên, lập tức bò dậy chạy về phía sâu trong đại điện.
Mặc dù hình nộm kia cực kỳ lớn, nhưng cơ thể lại vô cùng linh hoạt.
Gần như là trong nháy mắt đã đi đến sau lưng ba người, rồi sau đó nó khua nằm đấm lớn, mạnh mẽ đánh về phía râu quai nón.
Không khí chung quanh nổ tung, nằm đẩm mang theo từng trận nổ, trần ngập hơi thở điên cuồng bắt đầu xông tới.
“Xong đời rồi.”
Vẻ mặt của râu quai nón liên tục thay đổi vội vàng sử dụng từng cái bảo vật một, nhưng đều bị một quyền này đánh nát, rồi sau đó ầm một tiếng, râu quai nón lập tức bị một quyền này đánh bay, rơi trên mặt đất, không ngừng hộc máu.
Trong lúc nhất thời mất đi năng lực phản kháng. “Cứu mạng với.” Mặt thấy hình nộm to lớn này lần nữa đến gần, râu quai nón phát ra tiếng cầu cứu thống khổ.
Nhưng đây chỉ là phản ứng theo bản năng, trái tim của anh ta đã tuyệt vọng, anh ta và hai người Tần Trạm cũng không quen biết nhau, ai sẽ mạo hiểm đến cứu anh ta cơ chứ.
“Chu Thiên thập tam trảm, trảm thứ chín.”
Tần Trạm hét lên một tiếng, đồng đen trên thánh kiếm khổng lồ ầm ầm đâm xuống.