Nhưng mà một kích toàn lực này rơi vào trên người hình nộm, vậy mà cũng chỉ khiến thân thể nó thoáng ngừng lại một chút.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Diệp Thành chạy tới, một phát nằm cánh tay râu quai nón, cống anh trên lưng.
Sau đó lao nhanh về phía trước.
“Cảm ơn các anh.”
Râu quai nón được Diệp Thành công trên lưng vẫn không ngừng ho ra máu, còn sống sót sau tai nạn, trong lòng anh ta có chút cảm kích.
“Đừng cảm ơn, không chạy thoát, mọi người vẫn chỉ có con đường chết.” Tần Trạm bất đắc dĩ nói.
“Phía trước có cung điện màu vàng óng, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu như bị hình nộm cực to kia bắt được thì chúng ta đều phải chết.”
Trong lòng ba người đều có chút tuyệt vọng, hình nộm cực to chẳng những sức mạnh to lớn, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với họ.
“Sống chết ngay trong tầm mắt. Tôi không tin hình nộm này nơi nào cũng có thể đi.”
Diệp Thành hét lớn một tiếng, ba người cùng nhau nhảy vào trong cung điện màu vàng óng.
Hình nộm kia đấm ra một quyền, mắt thấy sắp rơi vào trên người ba người, nhưng đúng lúc này, hình nộm đột nhiên ngừng lại, đứng cứng ngắc ở cửa đại điện.
Quả nhiên hình nộm này không thể tiến vào đại điện này.
“Lần này thật sự được cứu rồi.”
Trong lòng ba người còn sợ hãi, họ đang quan sát bốn phía đại điện, Nếu như lúc này trong đại điện lại xuất hiện một hình nộm Hóa Cảnh Đỉnh Phong, tâm trạng của họ sẽ hoàn toàn lạnh lẽo.
Cũng may loại chuyện đáng sợ này cũng không xảy ra.
Mặc dù đại điện này trống rỗng nhưng cũng không có cơ quan cam bấy gì.
“Làm sao giờ? Bên ngoài có một hình nộm Hóa Cảnh cấp bảy trông coi, trên đường về còn có hơn mấy trăm hình nộm ngăn chặn. Chúng ta bị vây ở đây, sớm muộn cũng chết đói.” Râu quai nón tuyệt vọng nói “Tóm lại nhẫn nại trước đi, quan sát tình huống một chút, chữa thương trước.”
Tần Trạm cũng có hơi bất đắc dĩ, chợt lấy ra một chút đan dược từ trong không gian trữ vật nuốt vào.
Cả đường này liều mạnh chém giết, mấy người cũng bị thương không nhẹ.
Râu quai nón cũng thở dài, ba người cũng bắt đầu chữa thương cho mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thời gian hai tuần nhanh chóng trôi qua.
Mà trong thời gian hai tuần Tần Trạm bị nhốt này, giới võ đạo bên ngoài đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Theo từng bí cảnh mở ra, rất nhiều võ giả đã từng không có tiếng tăm gì, dựa vào đủ loại thu hoạch, đột nhiên vùng dậy như mặt trời mọc, đánh ngã được vài thiên tài vốn lớn mạnh xuống thân đàn.
Mà một ngôi sao mới lấp lánh nhất trong đó chính là Đổng Thiên Cửu của nhà họ Đổng.
Truyền thuyết kể rằng Đồng Thiên Cửu ở bí cảnh nào đó gặt hái được truyền thừa hoàn chỉnh của Kỳ Tông Môn, tu vi tăng mạnh.
Anh ta vừa rời khỏi bị cảnh đã khiêu chiến đánh bại bọn địch, một đòn đã thắng, chấn động toàn bộ giới võ đạo.
Sau đó Đổng Thiên Cửu lại thể hiện tài năng, chém giết thêm một võ giả Hóa Cảnh cấp ba thành danh đã lâu.
Bảng Anh Hùng một thời kỳ vấn đạo tông mới trực tiếp xếp Đổng Thiên Cửu ở vị trí thứ sáu.
Tên tuổi của Đổng Thiên Cửu nhất thời phong quan không gì sánh bằng ở giới võ đạo.
Thậm chí còn ngầm ngầm đè ép anh cả, thánh tử Đổng Thiên Thành của nhà họ Đống Có người nghe đồn, Đổng Thiên Cửu sẽ nhanh chóng thay thế anh trai, trở thành thánh tử mới của nhà họ Đổng.
Bên ngoài Tân Môn.
Một ngày nay, bóng dáng Đồng Thiên Cửu xuất hiện ở đấy.
“Tân Trạm, tôi đến rồi.
Đổng Thiên Cửu lạnh lùng nhìn chăm chăm Tân Môn.
Một trận chiến với Tân Trạm là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh ta, phải hoàn toàn xóa đi đoạn ký ức này, anh ta phải giết chết Tân Trạm rửa sạch nhục nhã.
Nhìn bên ngoài Tân Môn, bảng hiệu Tần Môn rồng bay phượng múa kia, Đổng Thiên Cửu dựng một ngón tay lên.
Một đạo linh khí đột nhiên bay ra, rơi vào tấm bảng.
Bảng hiệu to lớn ấy lập tức nổi âm ầm, hóa thành bột phần.
Ngay cả cửa núi cũng bị khí lạnh phá vỡ nửa bên.
“Anh làm gì?”
Mấy võ giả giữ cửa thấy thế, trong cơn tức giận nháo nhào tiến lên, muốn chế ngự Đổng Thiên Cửu.
Đổng Thiên Cửu hừ lạnh một tiếng, vay tay áo bào, giống như rủ sạch tro bụi.
Toàn bộ võ giả kia bay ngược ra, miệng phun máu tươi, “Anh đến từ đâu? Dám tới Tần Môn quấy rối!” Sắc mặt mặt sẹo khó coi, cất tiếng hỏi.
“Tân Trạm đầu, bảo anh ta đi ra đây gặp tôi.”
Đổng Thiên Cửu đứng chấp tên trên núi đá, nhìn xuống đám người.
“Dựa vào anh mà cũng xứng gặp sư phụ tôi.” Mặt sẹo cười lạnh.
“Thì ra thứ vô dụng kia chính là sư phụ anh à? Anh đúng là kẻ không có mắt.” Đổng Thiên Cửu cười lạnh nói.
“Muốn chết!”
Mặt sẹo giận dữ, anh ta đi theo Tần Trạm lâu nhất, trong lòng vô cùng kính trọng Tần Trạm, anh ta không chịu được những người khác nói xấu Tần Trạm.
Mặt sẹo nhấc đao to lên xông tới.”
“Chỉ là một Đại Võ Tông cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi.” Khỏe mất Đổng Thiên Cửu khinh thường, anh ta nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, bộc phát uy lực Hóa Cảnh.
Mặt sẹo kêu rên, xương cốt đêm đốp run rẩy, toàn thân nhanh chóng đẫm máu, nhưng dựa vào sức mạnh ý chỉ lớn mạnh, anh ta cố nén uy áp kịch liệt đau đớn, lảo đảo vọt về phía Đổng Thiên Cửu.
“Sỉ nhục sư phục tao, mày chắc chắn phải chết.” Mặt sẹo quát.
“Muốn chết.” Đôi mắt Đồng Thiên Cửu hiện lên tia lạnh lẽo.
Lấy thực lực của Đại Võ Tông, ngăn cản công kích của anh ta hằn là một loại khiêu khích.
Hơi thở điên cuồng xoay vòng, hình thành một vầng sáng thần kỳ trên đầu ngón tay anh ta.
Mặt seo còn chưa kịp tiếp cận đã cảm thấy một luồng linh khí cuồn cuộn đập vào mặt. Sau đó cả người đã bị đẩy bay ra, giống như thiên thạch, ầm vang phá vỡ một mảnh núi đá và cây cối, không rõ sống chết.
Những người Tân Môn khác quá sợ hãi.
“Tân Trạm có gan thì đừng núp trong Tần Môn, ra đây đánh với tôi một trận.” Đổng Thiên Cửu đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, giọng nói chấn động khắp nơi.
“Anh đi đi, Tần Trạm không có ở đây.
Lúc này một người phụ nữ bước ra, chính là Châu Cẩm “A, đánh kẻ nhỏ không đánh người già, bà là mẹ của Tần Trạm kia, có lẽ bắt bà thì Tần Trạm cũng không dám xuất hiện.
Đổng Thiên Cửu càn rỡ nhìn bà ấy cười lạnh, sau đó đưa tay vào hư không bóp một cái.
Chỉ thoáng chốc, không khí bốn phía ngưng đọng, linh khí vô hình áp bức lao đến Châu Cẩm. Sắc mặt Châu Cẩm không động, ngón tay vạch ra bùa chúa màu vàng giữa không trung.
Bùa chú nổ tung, đánh bay tất cả hơi thở của Đổng Thiên Cửu.
“Được đấy, bà vẫn được xem là cao thủ. Chẳng qua không đủ tư cách đối phó với tôi.” Đổng Thiên Cửu nhíu mày, khế hừ một tiếng.
“Nói cho Tần Trạm, bảo anh ta trong vòng ba ngày tới thủ đô gặp tôi, nếu không thì tôi sẽ diệt Tân Môn.”
Sau Đổng Thiên Cửu vứt lại một câu thì quay đầu rời khỏi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Đổng Thiên Cửu đi, một người mới trung niên không nhanh không chậm đi tới. “Tiền bối Cổ, sư phụ tôi cứu mạng ông già nhà ông, ngược lại ông bảo vệ Tân Môn, ông cứ bảo vệ như vậy?” Ôm mặt sẹo hôn mê bất tỉnh, Hứa Bắc Xuyên tức giận nói.
“Tiểu bối, thân phận của cậu là gì mà cũng xứng chất vấn tôi.” Người đàn ông họ Cổ quát.
Hứa Bắc Xuyên khẽ hừ một tiếng, không hề nói gì mà công mặt sẹo lên, đi thẳng vào trong môn. Truyện Điền Văn
“Thứ không biết lớn nhỏ.
Trung niên họ Cổ khẽ hừ một tiếng, lại nhìn về phía Châu Cẩm.
“Người vừa mới tới, có lẽ gần đây danh tiếng cậu hai của nhà họ Đồng đang thịnh? Tấn Trạm có thủ với nhà họ Đổng?” Ông ta lấy giọng điệu tiền bối cao nhân hỏi.
“Không riêng như thế, anh ta còn tuyên bố ba ngày sau muốn tiêu diệt Tân Môn.”
Châu Cẩm cười, bà ấy nhìn thật sâu vào người trung niên một chút. “Nếu như ông không bằng lòng ra tay giúp đỡ, chi bằng sớm rời khỏi nơi này đi.
“Một đám dân đen thấp kém, xác giày cho nhà họ Cố tôi cũng không xứng, vênh váo cái gì.” Sau khi Châu Cẩm rời khỏi, trung niên này hừ lạnh một tiếng.