Tượng phật mà Du đại nhân ngưng tụ toàn bộ lực lượng hóa thành thoáng chốc bị một nắm đấm phá nát!
Sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ không thể nào ngờ đến việc Du đại nhân ở Trung Nguyên thế mà lại bị Tần Trạm đánh bại!
Lại nhìn qua Du đại nhân, rõ ràng chính là trạng thái đèn đã cạn dầu, trong nháy mắt già đi hơn chục tuổi.
Ông ta xơ xác ngồi trên mặt đất, khó khăn nói: “Cậu bạn… Tha… tha cho tôi một mạng, được không?”
“Tha cho ông một mạng?” Sắc mặt Tần Trạm lạnh lẽo: “Giây phút ông ra tay với tôi, ông nên hiểu rõ hậu quả của chuyện này rồi.”
Nói xong, Tần Trạm nhấc tay, “bộp” một tiếng, trực tiếp bóp nát đầu Du đại nhân.
Mọi người chứng kiến cảnh này lập tức yên tĩnh lạ thường, không ai dám lên tiếng.
“Chạy mau!” Lúc bấy giờ Tô Nhất Tú thấy tình hình không ổn, chuẩn bị co giò bỏ chạy!
“Xoạt!”
Nhưng Tần Trạm không cho anh ta cơ hội này. Anh bước từng bước tới, sút mạnh một phát lên lưng Tô Nhất Tú.
Ngay lập tức, Tần Trạm bóp đầu Tô Nhất Tú, nhấc bổng anh ta lên cao.
“Tần Trạm, mày dám!” Tô Nhất Tú giận dữ hét: “Nếu mày dám giết tao, nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao không giết mày thì nhà họ Tô sẽ tha cho tao sao?” Tần Trạm cười lạnh lẽo.
Tô Nhất Tú biết Tần Trạm sẽ không bỏ qua cho anh ta, liền vội vàng la lớn với mọi người: “Các vị bạn bè thân hữu mau cứu tôi với! Chỉ cần các người cứu tôi, nhà họ Tô nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của mọi người!”
Mọi người yên lặng không nói, bây giờ còn ai dám ra tay nữa? Ngay cả Du đại nhân mạnh thế cũng bị đánh bại, huống hồ là bọn họ?
“Cho dù các người không ra tay, các người cảm thấy hắn sẽ buông tha cho các người sao?” Tô Nhất Tú nghiến răng nói: “Hắn nhất định sẽ giết các người diệt khẩu!”
Sắc mặt đám người Nhiếp Viễn thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Lời này của Tô Nhất Tú không phải không có lý. Nếu Tần Trạm đã dám giết Tô Nhất Tú, vậy chắc chắn anh ta sẽ diệt khẩu, phòng ngừa việc tin tức này bị truyền ra ngoài.
“Nếu các người muốn ra tay thì cứ việc tới đây.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người.
Mọi người nhất thời rùng mình một cái, không ai dám đứng ra!
“Anh… anh bạn à, tôi sẵn sàng nhận sai!” Lúc này, Hoàng Khải Thịnh bỗng nhiên quỳ một gối xuống.
“Tôi cam đoan với cậu, việc hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời!” Hoàng Khải Thịnh đã bị dọa khiếp hồn khiếp vía, cả người anh ta run run, sợ chọc giận sát thần.
Giọng nói Tần Trạm lành lạnh: “Vậy thôi ư?”
Hoàng Khải Thịnh nghiến chặt răng, nói: “Nhà họ Hoàng chúng tôi còn một gốc cây thần dược ngàn năm đang được gìn giữ bảo tồn, khi về nhất định sẽ đưa đến cho cậu Trạm!”
Những người khác thấy thế cũng đồng loạt quỳ xuống: “Chúng tôi cũng sẵn sàng nhận sai, hy vọng cậu Trạm tha mạng cho chúng tôi!”
Tần Trạm suy nghĩ một lát, giọng nói như băng giá: “Niệm tình các người ăn năn hối cải, tôi có thể buông tha cho các người, nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Cậu Trạm cứ việc nói đi ạ!” Mọi người thở phào một hơi.
Tần Trạm bình thản nói: “Cho các người một tháng thời gian, mỗi người chuẩn bị cho tôi một gốc cây linh dược ngàn năm. Tất nhiên, nếu các người dám lật lọng, tôi không ngại tìm tới tận cửa nhà các người.”
“Cậu Trạm xin hãy yên tâm, một tháng sau chúng tôi nhất định sẽ đưa cây thuốc đến tận tay cậu!” Mọi người đồng loạt hô lớn.
Tần Trạm không nói gì nữa, anh nhìn về phía Tô Nhất Tú giống như gà con giãy chết, cười lạnh lùng nói: “Cậu chủ Tô, mày còn lời nào muốn nói không?”
Tô Nhất Tú nghiến răng: “Tần Trạm, mày dám giết tao sao? Tao là người thân thiết với Tô Vũ, nếu mày giết tao, anh ấy nhất định sẽ báo thù cho tao!”
“Thế đã sao?” Sắc mặt Tần Trạm lạnh lẽo, ngón tay anh hơi động, trực tiếp bóp nát xương đầu gối của Tô Nhất Tú.
“Áaaaaa!” Tô Nhất Tú đau đớn kêu thảm thiết, anh ta cảm nhận được sát khí rõ ràng trên người Tần Trạm, vội vàng cầu xin tha thứ nói: “Tần Trạm, anh tha cho tôi đi, tôi thề cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa…”
Tần Trạm không nói gì, anh xách Tô Nhất Tú tới bên một thân cây, khom người nói: “Hỏi mày một vấn đề, trả lời chi tiết cho tao.”
“Anh nói đi, tôi nhất định không dám dối gạt một lời!” Tô Nhất Tú hoảng sợ nói.
Tần Trạm yên lặng một lúc, hỏi: “Thứ đồ của nhà họ Tô muốn lấy rốt cuộc là gì?”
Tô Nhất Tú sửng sốt, anh ta dè dặt hỏi: “Ý anh chính là… thứ gì đó trên tay ông cụ Tô sao?”
“Ừ.”
Tần Trạm gật đầu.
Tô Nhất Tú lắc đầu: “Đây là bí mật của nhà họ Tô, tôi chỉ là đứa con dòng nhánh, căn bản không có tư cách biết…”
“Ờ.” Tần Trạm gật đầu: “Vậy mày đi chết được rồi.”
“Đừng!” Tô Nhất Tú vội vàng gào to: “Tuy rằng tôi không biết chính xác là thứ gì, nhưng tôi biết thứ này cực kỳ quan trọng với người nhà họ Tô.”
“Nói hết tất cả những gì mày biết đi.” Giọng nói Tần Trạm lạnh lùng. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tô Nhất Tú nhớ lại một hồi, nói: “Tôi nghe anh Vũ từng nhắc qua, anh ấy nói sư phụ bói toán từng bói cho nhà họ Tô một quẻ, nói tổ tiên nhà họ Tô là một vị thần tiên, hơn nữa còn sáng lập ra một tông môn cực kỳ phồn thịnh!”
“Huyết mạch tông môn này để lại, nói cách khác là huyết mạch truyền thừa bao đời của nhà họ Tô nghe nói có thể dùng vật kia để kích hoạt. Có được nó, thực lực sẽ một bước lên mây!” Tô Nhất Tú sốt ruột nói.
“Huyết mạch?” Tần Trạm xoa xoa cằm: “Vậy nhóm của mày làm sao biết được thứ này nằm trong tay ông cụ Tô?”
Tô Nhất Tú vội vàng lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết chuyện này, những điều tôi vừa nói cho anh chính là toàn bộ những gì tôi biết…”
“Ừ.” Tần Trạm thấy Tô Nhất Tú không giống như đang nói dối, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy… Tôi có thể đi rồi sao?” Tô Nhất Tú thử hỏi.
Tần Trạm nhếch môi, lộ ra một khoảng răng trắng sáng.
Anh cười nói: “Đi? Tao có nói sẽ bỏ qua cho mày sao?”
Tô Nhất Tú biến sắc, vội vàng hô to: “Con mẹ mày dám gạt tao!”
Tần Trạm lười phản ứng với hành động của anh ta, anh chưa bao giờ nương tay với những người nhà họ Tô này.
Một bàn tay to dừng lại trên đầu Tô Nhất Tú, Phệ Linh thuật trong nháy mắt được thi triển.
Chỉ chốc lát sau, thân thể của Tô Nhất Tú nằm trên đất khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn da bọc xương, ngã gục trên mặt đất, hoàn toàn mất đi hơi thở.
Tất cả mọi người ở đây đều bị cảnh này dọa sợ đến mức hít khí lạnh, nhất là hai vị đại tông tư còn lại của nhà họ Tô kia.
“Đến lượt các người.” Tần Trạm nhìn về phía hai vị Đại Tông Sư kia, cười cất tiếng.
Hai người này đều biết Tần Trạm sẽ không bỏ qua cho họ, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Đằng nào cũng chết, chi bằng liều chết chiến đấu một trận!”
Nói xong, thuật pháp bùng nổ, lao mạnh về phía Tần Trạm.
Mà Tần Trạm chỉ dùng vài hành động đơn giản đón nhận đợt tấn công này, gần như chỉ dùng một quyền đơn sơ.
Mỗi quyền đánh xuống, hai người này lại lui mấy bước, thời điểm tới quyền thứ ba, hai người trực tiếp hộc máu, xương cốt nơi lồng ngực đều bị đánh dập nát!
Tần Trạm không chút chậm trễ, vội vàng đi tới cắn nuốt toàn bộ nội kình của hai người này.
Suốt cả quá trình chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ.
Một tiếng sau, Tần Trạm thở ra một hơi, nhíu mày nói: “Ba Đại Tông Sư vẫn không thể khiến thực lực tiến triển dù một chút…”
Chẳng khác nào dòng suối nhỏ chảy vào biển rộng, không thể khơi lên một gợn sóng lăn tăn.
“Về sau tu luyện chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.” Tần Trạm khẽ thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí bức bách xông đến!
“Đi chết đi!” Chỉ thấy một Đại Tông Sư thế mà lại muốn thừa dịp này giết Tần Trạm!