Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 149: Chương 149




Vị Đại Tông Sư kia đã ngưng tụ toàn bộ nội kình vào một quyền này!

Rất rõ ràng, gã muốn một quyền mất mạng!

“Oành!”

Nhưng một quyền chật vật này của gã lại bị Tần Trạm nhấc bàn tay lên, nhẹ nhàng khôn xiết mà đón được.

Sắc mặt của người kia nhất thời khó coi đến tột cùng, gã liều mạng giãy dụa muốn trốn thoát.

Có điều bàn tay Tần Trạm đã sớm như gọng kìm sắt, khiến gã không thể động đậy!

“Anh muốn giết tôi sao?” Tần Trạm nhếch môi, lộ ra nụ cười sáng láng..

Sau đó liền nghe được một tiếng vỡ vụn của xương cốt!

Chỉ thấy nắm tay của vị Đại Tông Sư kia cứ thế bị Tần Trạm mạnh mẽ bóp nát!

Tiếng kêu đau đớn vang khắp rừng sâu, vẻ mặt của gã vặn vẹo, hai chân mất lực quỳ sụp trên mặt đất.

“Phệ Linh thuật!” Tần Trạm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh nhấc tay đặt lên đầu Đại Tông Sư này, hút sạch nội kình của gã!

Chốc lát sau, cơ thể gã ta hoàn toàn ngã vật ra đất.

Cảnh tượng này khiến tất cả những Đại Tông Sư còn lại rơi vào trầm tư.

Dù là đánh lén cũng không có lấy một chút cơ hội thắng!

“Các người còn muốn giết tôi nữa sao?” Tần Trạm đọc được được suy nghĩ của bọn họ, thản nhiên nói.

Mọi người đều lắc lắc đầu, thái độ vô cùng cung kính.

Đúng lúc này, Hạng Mĩ Tuyết đã dẫn theo các Đại Tông Sư đi tới.

Hạng Thành Như lúc trước còn vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này lại nhìn Tần Trạm bằng vẻ mặt cung kính.

“Tần Trạm, hiện tại anh rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào?” Hạng Mĩ Tuyết nói ra nghi ngờ của mình.

Tần Trạm suy nghĩ, nói: “Dựa theo cảnh giới võ học các cô phân chia, có lẽ tôi đang trong giai đoạn Đại Tông Sư cấp một.”

“Cấp một?” Mấy người nhà họ Hạng đều hít vào một hơi lạnh, ánh sáng kỳ dị trong mắt Hạng Mĩ Tuyết càng thêm rõ ràng.

“Một cấp mà có khả năng chiến thắng Đại Tông Sư cấp năm – Du đại nhân?” Hạng Mĩ Tuyết kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại.

Tần Trạm gật đầu nói: “Hẳn là vậy đi.”

Vài vị Đại Tông Sư nhà họ Hạng lại yên lặng không nói, trong mắt bọn họ, Tần Trạm hiện tại quả thực quá trâu bò.

Sao lại có người vượt qua đẳng cấp nghiền ép đối thủ ghê gớm đến vậy? Kể cả Diệp Thiên Vọng năm đó cũng chỉ đánh thắng đối thủ cao hơn hai cảnh giới mà thôi.

“Được rồi, nên đi thôi.” Tần Trạm cười nói.

Hạng Mĩ Tuyết chỉ chỉ cơ thể Tần Trạm, mặt đỏ ửng nói: “Anh còn chưa mặc quần áo mà, định cứ như vậy đi ra ngoài sao?”

Tần Trạm cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể mình, quần áo đúng là đã bị kéo nát vụn.

Anh chỉ vào Hoàng Khải Thịnh cơ thể không chênh lệch mình bao xa đang đứng gần đó, nói: “Anh, cởi quần áo ra.”

Lúc này Hoàng Khải Thịnh đã bị Tần Trạm dọa chết khiếp, đừng nói là một bộ quần áo, cho dù muốn nhà hay tài sản của anh ta thì anh ta cũng không dám chối từ.

Cho nên Hoàng Khải Thịnh chạy như điên tới, cởi quần áo ra đưa cho Tần Trạm.

Sau khi mặc quần áo vào, Tần Trạm liền dẫn đầu đoàn người ra ngoài.

Lên xe rồi, Hạng Mĩ Tuyết nhỏ giọng nói: “Anh giết Tô Nhất Tủ còn thả bọn họ, anh không sợ nhà họ Tô trả thù sao?”

Tần Trạm cười lạnh lùng nói: “Dù tôi không giết Tô Nhất Tú thì nhà họ Tô cũng không bỏ qua cho tôi như cũ. Huống hồ tôi còn giết cả mấy người nhà họ Tô nữa.”

Hạng Mĩ Tuyết lắc đầu nói: “Không giống vậy, đám tay sai nhà họ Tô nuôi anh thích giết cũng được, nhưng Tô Nhất Tú này nói thế nào cũng là người nhà họ Tô, mang trong mình dòng máu nhà họ Tô. Nếu biết Tô Nhất Tú chết, nhà họ Tô chắc chắn sẽ tức giận.”

Tần Trạm đã sớm suy tính qua vấn đề này, anh khẽ gật đầu nói: “Yên tâm”

Sau khi về nhà, Tần Trạm vẫn miệt mài luyện tập công pháp.

Trải qua nửa tháng huấn luyện, làn da của Mặt Theo hoàn toàn biến thành ngăm đen, từng tấc từng tấc cơ thể cứng như sắt thép, lóe ánh hào quang dưới nắng mặt trời.

Khổ luyện phải nỗ lực gấp mấy trăm lần tu luyện nội kình, những đau đớn phải chịu cũng càng nhiều, cho nên Tông Sư khổ luyện trên thế giới này rất ít ỏi.

Cũng may Tần Trạm đưa cho anh ta một quyển bí kíp tu luyện đường tắt, chỉ cần năng lực không quá kém thì một ngày nào đó có thể bước vào cảnh giới Tông Sư.

“Cậu Trạm.” Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, Mặt Thẹo buông tảng đá trong tay xuống, quay đầu khom người.

Tần Trạm phất tay, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một vốc đan dược.

“Đây là thuốc thúc đẩy tôi tự mình luyện chế, mỗi ngày dùng một lần mới có lợi cho cơ thể.” Tần Trạm cười nói.

Mặt Thẹo cuồng quýt nhận lấy, cúi thấp người nói: “Cảm ơn cậu Trạm.”

Đúng lúc này, điện thoại Hứa Bắc Xuyên bỗng vang lên.

Anh ta cầm điện thoại đi tới một bên nhỏ giọng nói: “Sao vậy em gái?” Một lát sau, Hứa Bắc Xuyên nghiến răng đáp: “Em chờ anh, anh lập tức tới ngay!”

Cúp máy, Hứa Bắc Xuyên đi tới trước mặt Tần Trạm, sắc mặt có chút khó coi: “Sư phụ, tôi đi ra ngoài một chuyến, anh có tiền không? Tôi… tôi muốn mượn một ít.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.