Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 234: Chương 234




Hiệp hội võ đạo thủ đô, đó là thánh điện của giới võ học.

Nghe đồn điều kiện hiệp hội võ đạo thủ đô nhận người cực kỳ hà khắc, tiến vào cảnh giới võ tông trước hai mươi lăm tuổi mới có hi vọng nhận được lời mời của bọn họ.

Hơn nữa, uy vọng của thành viên hiệp hội võ đạo cực cao, còn có liên hệ với Cục An ninh. Năm đó Diệp Thiên Vọng đã từ nơi này rời khỏi.

Tân Trạm nhàn rồi không có chuyện gì làm liền nằm trên giường xem tin tức của Hiệp hội Võ đạo. Cũng chính lúc này lại có một tin tức nặng ký bị tung ra ngoài: Tân Trạm đã trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của phủ Dược Thần.

Tin tức này là do tài khoản chính thức của phủ Dược Thần tuyên bố, chớp mắt sau khi tuyên bố, độ hot đã vượt qua Tô Vũ!

Địa vị của phủ Dược Thần trong giới võ học có thể nói là cực kỳ cao, ngoại trừ loại hoang tướng như Hạ Phương Sinh ra thì không có bất kỳ ai muốn đắc tội phủ Dược Thần.

“Tân Trạm này đúng là một truyền kỳ, ngoại trừ có thực lực siêu phàm ra, vậy mà còn biết y thuật.”

“Đúng vậy, năm nay cậu ta mới hai mươi sáu tuổi, tương lai không thể giới hạn!”

“Tôi đoán chẳng mấy chốc những gia tộc khác sẽ ném cành oliu cho Tân Trạm.”

Rất nhiều gia tộc sau khi nghe thấy tin tức này quả thực có chút động lòng.

Bọn họ không nhìn trúng đại tông sư, nhưng một vị trưởng lão của phủ Dược Thần, tuyệt đối đủ để đả động được bọn họ.

Nhưng trong lúc nhất thời không có ai ra tay, bởi vì bọn họ đang cân nhắc lợi hại. Dù sao chỉ cần lôi kéo được Tân Trạm thì sẽ đứng ở phía đổi địch với nhà họ Tô.

“Đợi thêm đã, nhìn xem Tân Trạm này có đáng để chúng ta lôi kéo hay không.” May gia tộc lớn gần như đều ôm ý nghĩ này. Sáng sớm hôm sau, phủ chủ của phủ Dược Thần đã toi sân nhỏ của Tần Trạm.

Sau khi nhìn thấy phủ chủ, Tần Trạm vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Bái kiến phủ chủ.”

Phủ chủ nhìn Tân Trạm, nói: “Hạ Phương Sinh vẫn còn ở Thành phổ Đào Viên, chỉ cần cậu roi khỏi phủ Dược Thần, ông ta sẽ ra tay với cậu.”

Tân Trạm cau mày nói: “Hạ Phương Sinh cố chấp như vậy sao?”

“Cậu giết cháu trai của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ” Phủ chủ thản nhiên nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu ở lại phủ Dược Thần, không có bất kỳ ai dám đến đây bắt cậu.” Tân Trạm lại khom người nói: “Cảm ơn phủ chủ.”

Sau khi nói xong những lời này, phủ chủ liền xoay người ra ngoài.

Đúng lúc nãy, bỗng nhiên phủ chủ dừng lại nói: “Mấy ngày nữa là đại hội luyện dược của phủ Dược Thần, cậu là trưởng lão mới, phải tham gia, nếu không khó khiến kẻ dưới tin phục.”

Tân Trạm nhận lời: “Được, không thành vấn đề.”

“Còn có một vị luyện đan sư từ nước ngoài trở về, có thể sẽ cạnh tranh vị trí trưởng lão này với cậu.” Phủ chủ tiếp tục nói: “Nếu như cậu thua cậu ta thì phải nhường lại vị trí trưởng lão. Tốt nhất cậu đừng khiến tôi thất vọng, nếu không thứ mất đi không chỉ có mặt mũi của cậu.” Tân Trạm gật đầu nói: “Xin phủ chủ yên tâm.

Hiện tại thuật luyện đan mà anh biết không nhiều lắm, nhưng tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để áp đảo cả phủ Dược Thần. Hạ Phương Sinh tạm thời định cư ở Thành phố Đào Viên.

Nơi đây mùi thuốc nồng đậm, quả thực xem như một nơi để tu hành, nhưng với Hạ Phương Sinh mà nói lại không phải như thế. Phương thức tu hành của ông ta cực kỳ quái dị, ngoại trừ dựa vào nội kinh của bản thân, đồng thời còn cần nhờ âm khi bên ngoài, cũng chính là âm khí của phụ nữ.

Mùi thuốc này vừa khéo trải ngược với ông ta.

“Gia chủ, chúng ta phải chờ ở đây sao?” Hạ Phương Hái cau mày hỏi, Đôi mắt khép hờ của Hạ Phương Sinh chậm rãi mở ra, ông ta lạnh giọng nói: “Không giết được Tân Trạm, tôi thề không bỏ qua.”

“Nhưng tiếp tục như vậy sẽ chậm trễ thời gian” Hạ Phương Sinh có thể không thèm để ý, nhưng hai anh em nhà họ Hạ lại không thể “Gia chủ, nếu không bọn tôi về trước, dù sao một minh ông đối phó Tần Trạm là đủ rồi.” Hạ Phương Vân hỏi dò. Hạ Phương Sinh khẽ thở dài một hơi. Sau khi ông ta suy tư một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “Được rồi, quả thật nhà họ Hạ cũng cần người quan tâm, hai người các ông tạm thời về trước đi.”

“Vâng.” Hai người nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời khỏi nơi này.

Bọn họ đi rồi, Hạ Phương Sinh lại nhắm mắt.

Trong mùi thuốc nồng nặc bao trùm, Hạ Phương Sinh tu hành cực kỳ khó khăn, cơ thể ông ta như bị áp chế, mỗi khi tiến thêm một bước đều cực kỳ gian nan.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, ngày thứ ba chính là đại hội luyện dược của phú Dược Thần.

Đại hội luyện dược hằng năm của phủ Dược Thần, dược sư nơi khác đều phải gấp gáp trở về tham gia. Vi vậy ngày này phủ Dược Thần đông như kiến cỏ, khoảng chừng gần mười ngàn người.

Cũng may diện tích của phủ Dược Thần đủ rộng, chỉ cần một hội trường luyện dược cũng đủ để chứa tất cả mọi người.

“Anh chuẩn bị xong chưa?” Sáng sớm hôm nay, Tô Uyên nhìn Tân Trạm vừa mới tinh ngủ hỏi. Tân Trạm vươn vai một cái, nói: “Không thành vấn đề.”

Đan dược mà anh chuẩn bị tên là Tẩy Tủy Đan, đan này có thể cải tạo gân cốt, khiến cơ thể tiến thêm một bước.

Tẩy Tủy Đan, cho dù là đối với đại tu sĩ cũng là một loại thánh dược hiếm có, huống chi là đặt giữa trần thế.

Mà loại đan dược này lại là đan dược bát phẩm địa giai hàng thật giá thật, tương xứng với Cửu Chuyến Kim Đan mà Tân Trạm luyện chế hòm đó. Chẳng qua, loại đan dược này cực kỳ khó chế, Tân Trạm cũng không dám hứa chắc trăm phần trăm thành công.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có người thăm hỏi.

Người này không phải ai khác chính là cô em vợ trước của Tân Trạm, Lâm Tuyết Trinh, Cô ta len lên nhin Tô Uyên rồi vội vàng nghiêng đầu sang một bên, lập tức nói: “Tần Trạm, anh biết đối thủ hôm nay của anh là ai không?”

“Không biết.” Tân Trạm ngáp một cái nói.

Lâm Tuyết Trinh sốt ruột nói: “Tôi đã tra tư liệu của anh ta. Trước kia anh ta từng đi theo đại trưởng lão học một khoảng thời gian, sau đó ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nghe nói đạt được danh hiệu luyện dược sư nhất phẩm ở nước ngoài!”

“Ö?” Tân Trạm có chút kinh ngạc: “Ở nước ngoài cũng có luyện dược sư hả?”

“Đúng vậy.” Lâm Tuyết Trinh gật đầu: “Dù sao anh phải cần thận một chút, người ta là từng bước bò lên đấy. Tôi nghe nói mục đích lần này anh ta về rất rõ ràng, chính là muốn đạt được một vị trí ở phủ Dược Thần”

“Biết rồi biết rồi.” Tân Trạm xua tay: “Cô ra ngoài trước đi.” Sau khi đuổi Lâm Tuyết Trinh đi, Tô Uyên hơi kinh ngạc nói: “Em nhớ chẳng phải Lâm Tuyết Trinh này rất hận anh sao?”

Tân Trạm nhún vai, nói: “Ai biết, tự nhiên đổi tính. Mặc kệ cô ta đi, mau tới hội trường thôi.”

Sau đó, Tần Trạm và Tô Uyên cùng rời khỏi biệt thự của trưởng lão, nhanh chóng tới hội trường.

Giờ phút này trong hội trường, vô số dược sư đang vây quanh một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi kia rất có khí thế, ăn nói bất phàm, ngược lại giống Hạ Khâm kia đến mấy phần.

“Đường su huynh, lần này anh về có đi nữa không?” Có dược sư hỏi.

Người con trai được gọi là Đường sư huynh khẽ gật đầu nói: “Không đi nữa, tôi đã học hết tinh túy ở nước ngoài rồi, định dùng nó để báo đáp phủ Dược Thần”

“Không hổ là Đường sư huynh!” Một đám người nhao nhao bật ngón cái: “Những người khác đều muốn đến phủ Dược Thần tìm đan dược, mà Đường sư huynh lại muốn đến phủ Dược Thần để cống hiến! Đây chính là sự khác biệt đó!”

Đường su huynh cười nhạt nói: “Tôi nghe bảo gần đây phủ Dược Thần có một trưởng lão trẻ tuổi tên Tân Trạm? Có ai từng gặp anh ta không?”

“Tôi gặp rồi tôi gặp rồi!” Có dược sư đứng ra nói.

Đường sư huynh nhìn về phía anh ta, ý bảo anh ta nói tiếp. Người dược sư kia nói: “Tân Trạm này thân thủ cũng rất không tệ, chém hai anh em nhà họ Hồng, nhưng về phần luyện đan thì bọn tôi không rõ låm.”

“Hình như anh ta biết luyện chế Trúc Cơ Đan, nhưng cũng chỉ là nghe nói, chưa ai thấy cả.”

“Đường sư huynh đã trở về, vị trí trưởng lão này, chỉ sợ Tân Trạm không làm được nữa nhỉ?”

“Đúng thể!”

Một đám người vây quanh Đường sư huynh, nhao nhao nịnh hót

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.