Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 235: Chương 235




Lời nịnh hót này có chút dễ chịu, thoạt nhìn Đường su huynh cực kỳ tự hào.

“Bái kiến phủ chủ!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên phủ chủ từ nơi cách đó không xa bước tới.

Khí thế của bà giống như nữ vương, đến mức khiến tất cả mọi người phải cúi đầu Đường sư huynh nhanh chóng bước tới, anh ta vừa cười vừa nói: “Bái kiến phủ chủ, mấy năm không gặp, thần sắc của phủ chủ vẫn tốt như vậy, so ra càng trẻ trung xinh đẹp hơn lúc trước.

Không có người phụ nữ nào không thích được khen, nhưng dường như phủ chủ này là một ngoại lệ.

Đối với sự nịnh hót của Đường sư huynh, phủ chủ cũng chỉ nhẹ gật đầu, sau đó lập tức đi lướt qua người anh ta.

Đường sư huynh có vẻ hơi lúng túng, nhưng mọi người cũng đã quen với tính tình này của phủ chủ rồi, không có ai cảm thấy xấu hổ.

Song Đường sư huynh lại không nghĩ như vậy, trong ánh mắt anh ta hiện lên một vòng hung ác, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại tư thái phong độ nhẹ nhàng.

Sau khi phủ chú bước lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Chưa đầy một lát, mấy vị trưởng lão khác cũng nhao nhao lên đài, ngồi chếch một bên của phủ chủ, nhưng hai bên trái phải của phủ chủ còn trống một vị trí.

“Chang lẽ còn có người nào khác tới?” Mọi người không khỏi bàn tán.

Từng hành động của phủ Duoc Thần đều được giới võ đạo chủ ý, nhưng dù sao chuyện này cũng là vấn đề nội bộ của phủ Dược Thần, theo xưa giờ cũng không mời những vị khách khá!

c Đối mặt với sự bàn tán dưới đài, trên mặt phủ chủ không có bất kỳ cảm xúc gi. Bà giơ cái tay trắng noãn chong trán, ngồi tại cho nhắm mắt dưỡng thần.

Mây vị trưởng lão khác ngồi nghiêm chính, không dám nói nhiều một câu.

“Phạch phạch.”

Ngay vào lúc này, bong dung trên bầu trời có một chiếc trực thăng bay ngang qua, luồng không khí mạnh mẽ khiến quần ảo của đại đa số dược sư bay lên, váy của một số cô gái cũng bị tốc lên.

Trực thăng chậm rãi đáp vào một bãi đất trống, sau đó một người đàn ông trung niên từ trên trực thăng bước xuống.

“Đó là ai vậy?” Có người nhỏ giọng thầm thì hỏi.

“Không biết nữa, nhưng hai người vệ sĩ bên cạnh ông ta hình như là… Đệch, võ tông?”

“Ngay cả vệ sĩ cũng là võ tông? Thế người đàn ông trung niên này có thân phận gì?”

“Tôi biết ông ấy, ông ấy là người của nhà họ Sở ở thủ đô!” Lúc này, hình như có người đã nhận ra ông ta!

Người tới đúng là một vị cấp cao của nhà họ Sở, tên là Sở Hữu Sinh, có địa vị không thể rung chuyển ở nhà họ Sở! Trên đời này tất cả mọi người đều biết nhà họ Sở không hợp với nhà họ Tô, mà phủ Dược Thần gióng trống khua chiêng mời Sở Hữu Sinh tới tham gia đại hội luyện dược như thế không khỏi khiến người ta nghi ngờ! Trước đó không lâu đầu tiên là công khai với bên ngoài thân phận trưởng lão của Tân Trạm, hiện tại lại mời đối thủ của nhà họ Tô là nhà họ Sở, chẳng lẽ phủ Dưoc Thần thật sự muốn đối đầu với nhà họ Tô hay sao? “Chị Khương, có thể tham gia đại hội luyện dược sư của mọi người, thật sự là không dễ.” Sau khi Sở Hữu Sinh lên đài liên đưa tay bắt tay với phủ chủ.

“Mời ông Sở ngồi” Đối mặt với Sở Hữu Sinh, phủ chủ vẫn tỏ thái độ không nóng không lạnh. Sở Hữu Sinh cũng không tức giận, ngược lại mặt đây tươi cười. Ông ta đã yêu cầu tham gia phủ Dược Thần rất nhiều năm, nhưng lần nào cũng bị phủ chủ từ choi.

Duy chỉ có năm nay, bồng dưng phủ chủ của phủ Dược Thần chủ động mời ông ta tham gia, sao Sở Hữu Sinh có thể không vui cho đượ!

c Sau khi ngồi xuống, Sở Hữu Sinh vừa cười vừa nói: “Chị Khương, nghe nói bây giờ Tân Trạm là người của phủ Dược Thần các người hả?”

Phủ chủ vuot trán, nói: “Phải.”

“Haiz.” Sở Hữu Sinh không khỏi thở dài: “Vậy tôi hiểu ý chị Khương mời tôi đến đây rồi.”

“Ông hiểu?” Phủ chủ nhiu mày.

Sở Hữu Sinh cười bảo: “Không phải là chị muốn để nhà họ Sở tôi bảo vệ Tân Trạm này sao? Nhưng theo tôi được biết, lần này thái độ của nhà họ Tô rất kiên quyết, nghe nói việc này liên quan tới sống còn của bọn họ.”

Phủ chủ khẽ hừ một tiếng, nói: “Ông Sở, ông nghĩ nhiều rồi, có phủ Dược Thần của tôi che chở cậu ta là đủ.

Sở Hữu Sinh không khỏi ngẩn người, ông ta có chút khó hiểu nói: “Vậy chị làm vậy là…”

“Thấy ông đáng thương thôi.” Phủ chủ mặt không thay đổi nói. Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Dưới gầm trời này có thể nói Sở Hữu Sinh đáng thương, e rằng cũng chỉ có phủ chủ của phủ Dược Thần là có tư cách này thôi nhỉ? Sở Hữu Sinh không khỏi cười phá lên, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tính tình của chị Khương vẫn không có gì thay đổi.”

“Đó chính là Đường Anh Tuấn vừa trở về từ nước ngoài đúng không?” Lúc này, Sở Hữu Sinh chỉ vào Đường sư huynh đứng cách đó không xa hỏi.

Phủ chủ nhẹ gật đầu, xem như đáp lại.

“Không tệ đâu, tuấn tú lịch sự” Sở Hữu Sinh cười ha hả nói: “Vậy ai là Tân Trạm? Gần đây tên của cậu ta giống như sẩm bên tai “Còn chưa Phủ chủ nói. muộn Sở Hữu Sinh có chút lúng túng: “Ở phủ Thần mà còn có người dám đến muộn sao?” Nói tới đây, hai người và Tô Uyên cũng từ nơi không xa bước tới.

Nhìn thấy Tô Uyên bên cạnh, Sở Hữu Sinh lập tức mày. Ông ta đã từng gặp Tô Uyên một lần, nói đúng ra, Sở Hữu Sinh và ông cụ Tô còn có mấy phần giao tình.

Chỉ tiếc sau khi ông cụ Tô bị đuổi ra khỏi thủ đô, hai người đã ít liên hệ với nhau.

Nhưng chuyện này đều không quan trọng, quan trọng nhất năm đó Sở Hữu Sinh đã từng ném cành oliu cho Tô Uyên, để con của mình từ thủ đô chạy tới Tân Châu theo đuổi Tô Uyên. Nhưng Tô Uyên đã sớm sa sút lại vẫn từ chối con của ông ta là Sở Việt. Điều này khiến cho Sở Hữu Sinh rất mất mặt, Sở Việt thì bị người xung quanh chế nhạo nhiều năm. vậy Sở Hữu Sinh không có nhiều ấn tượng tốt với Tô Uyên. Rất nhanh, Tân Trạm và Tô Uyên đã đi tới trước mặt phủ chủ.

“Chào chủ Sở.” Tô Uyên nhìn Sở Hữu Sinh, tự nhiên hào phóng nói.

Thái độ hào phóng như thế, ngược lại khiến Sở Hữu Sinh có vẻ hơi lúng túng.

Ông ta vội vàng nói: “Tô Uyên à, cháu đã lớn như vậy, trở thành một thiếu nữ rồi.”

“Đây chính là Sở Hữu Sinh của nhà họ Sở ở thủ đô chủ Sở Hữu Sinh, giới thiệu.

Tân Trạm vội vàng chào hỏi: “Xin chào ông Sở Hữu Sinh cười cười: “Cậu chính là Tân à?” Tân Trạm hỏi: “Ông Sở biết tôi ư?”

“Không biết, nhưng tôi có nghe nhắc đến tên của cậu.” Sở Hữu Sinh nói: “Công khai khiêu chiến với nhà họ Tô và ước chiến với Tô Vũ, muốn không biết cậu cũng khó.”

“Ông Sở khen trật rồi.” khách sáo nói.

Sở Hữu Sinh không đáp lại, trong lòng ông ta nghĩ thầm: Nếu như Tần Trạm này thật sự có vài phần bản lĩnh còn dễ nói, nếu như là hạng người chỉ có tiếng mà không có miếng, vậy thì thật sự là đang vả vào mặt nhà họ Sở.

“Được rồi, nêu đã đen đông đủ thì bắt đầu đại hội đi.” Phủ chủ thản nhiên nói.

Sau đó, đại trưởng lão liên voi vàng đứng lên, nói: “Để tôi nói qua quy tắc của đại hội lần này. Lấy mức độ hoàn mỹ của đan dược làm tiêu chuẩn quan trọng để nhận xét cuối cùng. Nếu như mức độ hoàn mỹ tương đương sẽ do phủ chủ đại nhân của chúng tôi và mấy vị trưởng lão của chúng tôi nhận xét.”

Sau khi nói xong lời này, đại trưởng lão lại nhìn Tân Trạm một cái, nói: “Bởi vì Tân Trạm là người dự thi, vì vậy không lấy phiếu của cậu ta, có ý kiến gì khác không?”

Tân Trạm lắc đầu nói: “Không có.”

“Ừ, vậy thì bắt đầu đi” Đại trưởng lão nhe gật đầu, sau đó mấy dược đồng lập tức công hai cái sọt lớn ra.

Trong chớp mắt, mùi thuốc nồng nặc liền bao trùm cả hội trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.