Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2605: Chương 2605




Trong nhất thời, cho dù Tân Trạm có thi triển thủ pháp gì đều không thương tổn mảy may đến quái nhân mà ngược lại còn chịu đòn.

“Ha ha, Tân Trạm à, đến giờ mày còn chưa rõ sao? Hiện tại †ao đã có thân thể vô địch, mày có dùng thủ đoạn nào cũng không thể làm tổn thương ta được.”

Lại đánh bay Tân Trạm lần nữa, quái nhân khinh thường cười to. Trong một câu nói lại chứa cả giọng của Hồ Minh và Hồ Trung.

“Rốt cuộc là thuật pháp gì thế này?”

Đám người quan chiến đều thầm kinh ngạc.

Tu sĩ chiến đấu với nhau, nội dung so đấu chính là thuật pháp và bản nguyên, mà quái nhân này không hề e ngại việc bị công kích bản nguyên, thuật pháp đều bị xuyên qua, vậy làm sao đối phó đây?

“Cha à, loại thủ đoạn này rốt cuộc là thứ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự không có cách nào phá giải tr?”

Nhìn Tân Trạm cứ không ngừng lùi lại, Diệp Long Xuyên cũng thấy hơi bất an.

“Không rõ nữa, lão phu sống mấy vạn năm cũng chưa từng nhìn thấy loại bí thuật này” Sắc mặt ông cụ Diệp cũng nghiêm túc hẳn.

“Nhưng đại lục này quá lớn, các loại thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, không ai dám nói mình hiểu được tất cả thuật pháp. Vả lại ta thấy thủ đoạn quỷ dị thế này rất có thể là bí thuật Ma Tông thượng cổ.”

“Thủ đoạn thượng cổ ư?” Diệp Long Xuyên cũng hơi kinh ngạc.

Bất kể là tiên quyết mà Tiên Tôn thượng cổ sử dụng hay ma công mà Ma Tôn dùng đều mạnh hơn linh pháp hiện tại rất nhiều.

Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là sức mạnh của tiên khí và ma khí đều lớn hơn linh khí tu sĩ hiện tại vận chuyển rất nhiều.

Nhưng sau thời thượng cổ, thiên địa đại biến.

Phương pháp luyện khí của tiên ma biến mất, cho nên bây giờ người có thể vận dụng hai loại khí tức thi triển công pháp thượng cổ đã ít lại càng thêm ít.

“Trước đó bọn họ tự bạo thân thể, lấy huyết nhục tế luyện, có lẽ là cách chiếm lấy ma khí. Hiện tại ma công đã thành, phải xem Tần công tử đối phó thế nào thôi” Ông cụ Diệp thâm trầm nói.

“Quái nhân này cũng giống như trận pháp kia, có thể bỏ qua bất kì thủ đoạn nào của ta ư? Hay chỉ là đang khoác lác, muốn làm tê liệt thủ đoạn của ta thôi?”

Tân Trạm không ngừng bay ngược, đôi mắt lấp lóe suy tư.

Trước đó anh đã đánh ra các loại chiêu thức, cũng không phải bắn tên không đích.

Kiếm mang là Tân Trạm vận chuyển tiên khí, Yêu Hoàng chưởng thì là yêu khí cô đọng, Viêm Hoàng chỉ lại là linh khí.

Thậm chí phía sau Tân Trạm còn thi triển nguyên khí luyện thể sĩ, thuật phù lục và thủ đoạn độc tu.

Nhưng bất kể là loại nào cũng không thể đánh trúng quái nhân chứ đừng nói là làm anh ta bị thương.

Nếu đúng như anh ta nói, chẳng lẽ hiện tại mình có dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể thương tổn đến quái nhân mà anh em nhà họ Hồ ngưng tụ thành?

Chả trách Trần gia lại yên tâm đặt thành trì và thuyên báu trên người hai người này, đúng là có lý do của nó.

Một sự tồn tại gần như vô địch thì làm sao có thể chiến thắng đây?

Nhưng Tân Trạm cũng không tin vào cách nói này.

Thế gian không có thuật pháp vô địch chân chính, nếu không anh em nhà họ Hồ cần gì phải làm khách khanh cho.

Trần gia mà không tự mình sáng lập một đại tông hào môn.

“Thuật pháp đã vô hiệu thì thử thiếp thân cận chiến xem Sao: Kinh nghiệm chiến đấu của Tân Trạm phong phú biết bao, chỉ nháy mắt đã đổi mạch suy nghĩ.

Lần này đối mặt với quái nhân màu đen, Tân Trạm không thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, mà chân đạp Thiên Hỏa bộ, thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết, chớp mắt đã tới trước mặt đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.