Đấm ra một quyền, mặc dù vẫn là Bách Chiến quyền nhưng không hề có quyền mang bắn ra mà trực tiếp đánh tới gương mặt quái nhân.
Mà lần này, Tân Trạm đột nhiên chú ý tới hai gò má của quái nhân tựa như mặt nước bắt đầu nổi sóng.
Một quyền đánh ra, trên gương mặt đen sì của đối phương chợt xảy ra biến hóa, vậy mà hóa thành một đám sương mù né qua quyền này của mình.
Xoẹt xoẹt!
Nhưng một kích không trúng, Tân Trạm cũng nhanh chóng nhận lại phản kích.
Trên ngực bị đối phương xé ra một lỗ lớn, tim Tân Trạm run lên. Nếu không phải một kích thất bại anh lập tức rút lui ngay thì chắc thủng cả da rồi.
Nhưng nếu không tìm thấy nhược điểm của đối phương thì mình bị đả thương cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Chẳng lẽ tên này thật sự không có nhược điểm sao? Rốt cuộc là kiểu gì vậy, anh cận chiến mà anh ta vẫn tránh thoát được?” Lúc này Phù Ma cũng vội la lên.
“Cũng không phải, tôi dùng thuật pháp công kích anh ta không cần tránh né. Nhưng ta đấm ra một quyền anh ta phải chuyển dịch các bộ phận lên thân thể”
“Chứng minh rằng tên này e ngại quyền cước của ta nhưng không e ngại bất gì thuật pháp gì cả.”
Trong mắt Tân Trạm có ánh sáng lướt qua, tuôn ra một cỗ linh khí, áo ngoài bị cắt rách trực tiếp xé toang ra, lộ ra thân hình hoàn mỹ thiên chuy bách luyện.
Tân Trạm cũng không ngờ, tu luyện tới hợp thể cảnh còn có một ngày phải dựa vào nhục thân chém giết để phân thắng bại.
Mà cũng tại thân thể đối phương quỷ dị hết sức, cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau đó Tân Trạm bèn thi triển Thiên Hỏa bộ và Càn Khôn Di Chuyển quyết, rồi không ngừng lặp lại Bách Chiến quyền và Thánh Nhân chỉ quyền.
Lúc đầu cả đám người còn chưa kịp phản ứng, nhưng cũng có người đã nhanh chóng nhận ra mục đích của Tân Trạm.
Chẳng lẽ Tân công tử đã tìm được nhược điểm của đối phương rồi.
Cứ như vậy, Tân Trạm đã cùng quái nhân đánh qua đánh lại.
Mặc dù thân thể quái nhân có lưu chuyển khí tức, khiến mỗi quyền của Tân Trạm đều thất bại, nhưng bản thân anh cũng chỉ lo tránh né, cũng ít có thời cơ phản kích.
Nhất thời thế cục rơi vào bế tắc.
“Mày là tứ phẩm hợp thể cảnh, tao là cửu phẩm tiếp cận đỉnh phong, mày thích tiêu hao như vậy thì chúng ta tiếp tục, xem ai trụ không được trước.”
Anh em họ Hồ cũng không sốt ruột, dù bị Tân Trạm nhìn ra sơ hở, nhưng anh ta vẫn sẽ không thụ thương, đơn giản chỉ là kéo dài thời gian hơn thôi.
Nhưng Tân Trạm lại không nghĩ vậy.
Trong lúc cùng quái nhân giao thủ, Tân Trạm ngày càng nắm rõ quy luật lưu chuyển của đối phương.
Đấm ra một quyền thẳng vào đầu lâu của quái nhân, đối phương lập tức biến phần cổ trở lên thành hắc vụ để né tránh.
Nhưng một chiêu này của Tân Trạm chỉ là hư chiêu, đôi mắt anh thoáng qua tinh mang, nơi kim sắc quyên mang giáng xuống chính là ngực đối phương.
Tân Trạm đã phát hiện ra, dưới tình huống thân thể đối phương hóa thành hắc vụ không có khả năng liên tục thi triển.
Mặc dù sự ngắt quãng chỉ là chớp mắt nhưng cũng đủ để mình nắm được cơ hội.
Các loại luyện thể thuật thêm hàng ngàn hàng vạn lần tôi thể cũng không phải đùa giốn.
Quả nhiên một quyền này đánh ra nện thẳng lên thân thể quái nhân.