Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 541: Chương 541






Bóng tối sẽ làm người ta sinh ra sợ hãi.

Ở một không gian đưa tay ra không thấy được năm ngón Phương Hiểu Điệp càng nghĩ càng sợ hãi.

“Mình mới mười chín tuổi, mình còn xinh đẹp như vậy nữa, còn chưa yêu đương mình còn có thật nhiều chuyện chưa làm, hu hu hu tôi không muốn chết nha hu hu hu.” Phương Hiểu Điệp lập tức gào khóc ở trong lao ngục này.

“Được rồi đừng khóc nữa.” Bên cạnh có người quát lớn: “Khóc có tác dụng không? Đã ở đây rồi cô đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện cho kiếp sau may mắn một chút đừng có gặp những chuyện như thế này nữa.”

Tần Trạm đang trên đường đi đến Thần Xã Phương Đông trong lòng anh vô cùng lo lắng.

Dọc theo con đường này sắc mặt của anh lúc nào cũng bằng lãnh âm trầm.

Cái Thần Xã Phương Đông này anh hoàn toàn không biết gì cả nhưng bất luận đối phương là gì, Tần Trạm cũng nhất định phải xông vào.

Lúc đến vương quốc Hoa Anh Đào đã là buổi tối, nhưng Tần Trạm không hề ngừng nghỉ anh dựa theo địa chỉ mà Hoa Kiến Nhân cho đi thẳng đến Thần Xã Phương Đông.

Vị trí của Thần Xã Phương Đông ở một cái nơi cực kì xa xôi, Tần Trạm giao lưu với lái xe có mấy phần khó khăn do không cùng ngôn ngữ.

Cũng may anh có điện thoại có thể phiên dịch, trải qua hồi lâu tìm kiếm cuối cùng Tần Trạm cũng chậm rãi tới Thần Xã Phương Đông.

Cách Thần Xã Phương Đông càng gần nhiệt độ lại càng cao.

Cách chỗ anh hiện tại khoảng ba trăm mét Tần Trạm có thể nhìn thấy nơi xa xa đó có một ngọn núi lửa nguy nga sừng sững đứng đó.

Núi lửa mặc dù không hoạt động rất yên tĩnh nằm đó, nhưng nó vẫn khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Người tài xế lái xe đến gần chân núi lửa thì dừng tại một bên lắc đầu ra hiệu không cách nào đi vào phía trước được nữa.

Tần Trạm gật nhẹ đầu đưa tiền xe cho người tài xế sau đó anh từ trên xe đi xuống.

Anh kéo khóa áo thể thao của mình lên tận cổ sau đó chạy như bay đến Thần Xã Phương Đông.

Bên trong Thần Xã Phương Đông lúc đó Thần Sứ cũng mở mắt. Anh ta cau mày nói: “Có người đang đến gần.”

Sau đó anh ta nhìn người hai vị Võ Tông đang ở bên, nói: “Có người đang đến gần đền thờ, lập tức trục xuất anh ta ra khỏi đây.”

“Vâng.” Hai vị Võ Tông kia gật nhẹ đầu nhấc chân đi ra ngoài.

Tần Trạm tiến vào không đến năm cây số, liền có một cái phi tiêu phóng tới Tần Trạm!

“Chiu chiu!”

Cái phi tiêu này dùng vật liệu đặc thù để làm cho nên vô cùng sắc bén có thể xé nát mọi thứ nhưng giờ phút này lại bị Tần Trạm kẹp ở trong tay, sau đó anh trực tiếp bóp phi tiêu này thành mảnh vụn.

“Nơi này không thể đi vào xin hãy đi vòng” Từ trong bóng tối hiện ra hai thân ảnh, bọn họ dùng ngôn ngữ vương quốc Hoa Anh Đào cảnh cáo Tần Trạm.

Tần Trạm nhíu nhíu mày, sau đó tên lên một bước chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt hai người kia anh đưa tay bóp lấy cổ hai người kia cổ nhất bọn họ bay lên không trung.

“Hai người nói cái gì, tôi nghe không hiểu.” Tần Trạm bóp cổ hai người kia lạnh giọng nói.

Hai người kia chật vật giãy dụa, lại phát hiện toàn thân không có sức lực giống như sức mạnh của bọn họ đã bị phong ấn căn bản không thể động đậy. “Viêm Viêm Hạ người?” Bọn họ dùng tiếng Trung sứt sẹo dò hỏi. Tần Trạm lạnh giọng nói: “Không sai. Thần Xã Phương Đông ở đâu?”

“Anh muốn làm gì?” Trong hai người kia một vị Võ Tông hỏi.

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Tôi đến tìm người, các người bắt cóc bạn của tôi.”

“Người Viêm Hạ hèn mọn Thần Xã Phương Đông không phải nơi các người có thể làm bậy!” Một vị Võ Tông khác trực tiếp chửi Tần Trạm.

Tần Trạm nhìn anh ta một cái trên tay đột nhiên dùng sức trực tiếp bóp gãy cổ của hai người kia.

Sau đó Tần Trạm tùy ý vứt xác của bọn họ sang một bên, tiếp tục tiến về Thần Xã Phương Đông.

Trong Thần Xã Phương Đông, Thần Sứ không khỏi nhíu mày một cái.

Anh ta cảm giác được rất rõ ràng khí tức của hai vị Võ Tông kia đã biến mất ngược lại một luồng khí tức khác rất lạ lẫm đang tiếp tục tới gần.

“Hử? Cao thủ?” Thần Sứ nhưởng mày lên anh ta nhìn mấy người mặc áo trắng bên cạnh lạnh giọng nói:” Đi, giết cái kẻ xông vào cho tôi.”

“Vâng!” Hơn mười vị Võ Tông cùng nhau hỗ to, sau đó bọn họ quay đầu đi ra ngoài.

Tần Trạm đang chạy như bay tới Thần Xã Phương Đông thì bị ngăn cản.

Hơn mười người mặc áo khoác trắng lít nha lít nhít bao vây Tần Trạm lại.

Tần Trạm dừng động tác dưới chân mình lại quét mắt nhìn xum quanh sau đó hỏi: “Những thân thể này anh có thích cái nào không?”

Tông chủ Minh tông cười nói: “Tôi đoán ở Thần Xã Phương Đông này nhất định có đại Võ Tông, cậu Tần nếu như có thể xin cậu tìm cho tôi một cơ thể của đại Võ Tông đi.”

“Anh tham lắm.” Tần Trạm cười nói: “Nếu đã không có người anh thích vậy tôi sẽ giết hết bọn họ.”

Nói xong khí tức trên người Tần Trạm nổ tung một bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng óng giáng xuống trực tiếp đập nát mười mấy người thành thịt nát.

Ở trong lao ngục Thần Xã Phương Đông, có hai người mặc áo khoác trắng đi đến.

Bọn họ lôi đám người Phương Hiểu Điệp ra ngoài.

“Mày thả tao ra!” Phương Hiểu Điệp vừa khóc vừa gào, liều mạng giãy dụa nhưng cô chỉ vừa mới tu hành thực lực còn kém sức mạnh thì càng không có gì để nói cô là con gái thì lấy đâu ra sức lực chứ.

Rất nhanh bọn người Phương Hiểu Điệp bị đưa tới một căn phòng to rộng được làm từ đá đen, bên trong phòng khách có một cái tế đàn.

Kinh khủng nhất là trên tế đàn có một thân ảnh màu đen đang tung bay trên đó.

Đây là một cái linh hồn! Một linh hồn có thể độc lập tồn tại.

“Chủ nhân, đây là vật liệu mới xin ngài thưởng thức.” Thần Sứ rất cung kính nói.



“Hử?” Lúc này Thần Sứ bỗng nhiên hơi nhíu chặt mày lại hơn.

Anh kinh ngạc phát hiện, mười vị Võ Tông anh phải đi khí tức đều biến mất rồi! Mà khí tức của cái kẻ xông vào vẫn như cũ đang tiến gần chỗ này!

“Quả nhiên là cao thủ chính hãng” Sắc mặt Thần Sứ lạnh lẽo.

Sau đó anh ta hạ thấp người xuống nói với cái linh hồn kia: “Chủ nhân, có người xông vào, cho phát tôi đi xử lý.”

Anh ta khom người ởi ra Thạch Điện nhanh chóng đi tới chỗ của Tần Trạm.

Lúc này thân thức của Tần Trạm đã bao trùm hơn phân nửa đền thờ.

Anh kinh ngạc phát hiện cái Thần Xã Phương Đông này ít nhất phải có mấy trăm người!

Trong đó có một nửa chỉ là người bình thường!

“Được lắm cái Thần Xã Phương Đông này.” Sắc mặt của Tần Trạm phát lạnh.

Anh rất quen thuộc với khí tức của Phương Hiểu Điệp cho nên chỉ trong nháy mắt anh đã tìm ra vị trí của Phương Hiểu Điệp.

cha H “Quả nhiên ở đây.” Tân Trạm hừ lạnh một tiếng không tự chủ được tăng tốc tốc độ dưới chân.

Đúng lúc này một bóng trắng hiện ra sau đó mấy chục luồng khí tức màu trắng như như một tấm vải lao về phí Tần Trạm!

Những cái tấm vải trắng này như xiêng xích trói chặt tay chân của Tần Trạm lại khiến anh không thể động đậy.

“Sưul”

Thần sứ từ nơi không xa chậm rãi bay tới.

Anh đứng ở trước mặt Tần Trạm, thản nhiên nói: “Người của Viêm Hạ? Ai bảo cậu tới đây?”

Tần Trạm cười lạnh nói: “Các người thật to gan dám bắt người của tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.