Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 542: Chương 542






“Hả?” Rõ ràng Thần Sử có hơi giật mình khi nghe được câu này.

“Nói vậy nghĩa là cậu cố ý tới Đông phương thần xã sao?” Thần Sử kinh ngạc hỏi: “Quái lạ, cậu tìm tới chỗ này kiểu gì?”

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Nói nhảm ít thôi. Thả người, tôi đây sẽ tha chết cho anh.”

Thần Sử nghe vậy thì không nhịn được cười, anh ta ta nói: “Thực lực của cậu cũng không thấp, cậu đến tìm con bé kia nhỉ? Nói thế thì ấn ký trong cơ thể cô nàng là do cậu làm ra?”

Tần Trạm híp mắt nói: “Không sai, ấn ký kia là do cậu xóa bỏ đúng không?”

Thần Sử cười nói: “Ấn ký đó rõ mồn một như vậy, tôi chỉ tiện tay vẩy một cái là xóa được rồi, nhưng chỉ e cậu phải thất vọng rồi, con bé đó đã chết, linh hồn bị chủ nhân hấp thụ, bây giờ chắc đã trở thành một bộ xương khô rồi.”

“Con mẹ nó!” Tần Trạm mắng. “Tao có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của cô ấy.”

Thần Sử bĩu môi.”Tiếc quá, không lừa được cậu rồi. Nhưng cũng nhanh thôi, rất nhanh con bé đó sẽ trở thành đồ ăn của chủ nhân, còn cậu cũng sẽ có chung kết quả như nó.”

“Tao à?” Tần Trạm cười lạnh.”Chỉ dựa vào một Đại võ tông như mày sao?”

Thần Sử cười ha hả nói: “Bây giờ mày đã bị tao giam giữ mà còn dám mạnh miệng à?”

“Giam giữ?” Tần Trạm lắc đầu”Tao chỉ đang muốn chơi đùa với mày mà thôi.”

Nói xong, khí tức trên người Tần Trạm bộc phát: “ầm” một tiếng phá nát luôn tay áo màu trắng.

Thần Sử hơi giật mình” Lực lượng thật mạnh, hóa ra là một vị Đại võ tông, chẳng trách có thể chém nhiều người bên tao như vậy.”

Tần Trạm lười phải nghe anh ta làm nhảm, y nói với Tông chủ Âm Minh Tông: “Thân thể đó thế nào?”

Tông chủ Âm Minh Tông hưng phấn đáp: “Được! Đây là một Đại võ tông, chỉ cần chiếm đoạt được thân thể anh ta thì tôi có thể lập tức khôi phục lại cảnh giới Đại võ tông!”

“Được, vậy tôi sẽ giữ thân thể anh ta lại cho cậu.” Nói xong Tần Trạm tiến lên từng bước một, sức mạnh vạn quân nháy mắt bộc phát ra Sau khi cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ này, Thần Sử lập tức biến sắc.

“Thật là mạnh.” Anh ta thấp giọng lẩm bẩm, sau đó vung tay lên, thoắt cái hai ống tay áo màu trắng từ trong áo bào của anh ta bay ra!

Tần Trạm chụp một cái bắt được tay áo, sức lực mạnh mẽ khiến Thần Sử không thể động đậy.

“Hử?” Thần Sử hơi nhíu mày, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Tần Trạm đã lướt tới, cho anh ta một đấm vào ngực.

Cú đấm ấy trực tiếp làm gãy xương sườn của anh ta, cả người anh ta đổ rạp ra đất, hộc ra từng búng máu tươi.

“Chết tiệt!” Thần Sử giận tím mặt, khí tức của anh ta tăng vọt, từng ống tay áo màu trắng uốn lượn trong không trung.

Ống tay áo kia nhìn thì mềm mại nhưng tại giống như xiềng xích, vùn vụt lao về phía Tần Trạm.

Tần Trạm vẫn đứng tại chỗ không hề di chuyển, mặc cho tay áo màu trắng đánh vào người mình.

Thần Sử hoảng sợ phát hiện ra thuật pháp do anh ta thi triển lại không mảy may khiến người trẻ tuổi này bị thương! Thậm chí ngay cả một vệt trắng cũng không lưu lại được!

“Đến lượt tao đây rồi nhỉ?” Vẻ mặt Tần Trạm lạnh lùng, y đấm một phát, khí tức màu vàng trực tiếp nên Thần Sử xuống đất.

Thần Sử hoảng sợ phát hiện, trước mặt Tần Trạm vậy mà anh ta lại không có chút sức lực nào để đánh trả.

“Mày là ai?!” Thần Sử hoảng sợ hỏi.

“Tao là ba mày!” Tần Trạm trực tiếp rút linh hồn anh ta ra, lạnh giọng nói: “Nếu Phương Hiểu Điệp không có chuyện gì thì may ra Đông Phương Thần Xã vẫn còn một chút cơ hội thở dốc. Nếu cô ấy thiếu mất một sợi tóc nào, hôm nay chính là ngày tàn của Đông Phương Thần Xã.”

Nói xong, Tần Trạm điều khiển kim quang, trực tiếp xé nát linh hồn của Thần Sử.

Sau đó, Tần Trạm thoáng nghĩ trong đầu, thả linh hồn Tông chủ Âm Minh Tông ra ngoài.



Đúng lúc này Tần Trạm chợt cảm giác được hơi thở của Phương Hiểu Điệp bắt đầu trở nên yếu ớt, dần uể oải hơn.

“Không hay rồi.” Tần Trạm biết sắc, y không dám chần chừ thêm nữa, lập tức thi triển Súc Địa Thành Thốn nhanh chóng lao vào bên trong thạch điện.

Bên trong thạch điện, mấy trăm tín đồ đang lẩm nhẩm lầm nhầm như tiến hành nghi thức gì đó.

Còn bóng đen kia đang hấp thu linh hồn Phương Hiểu Điệp, Phương Hiểu Điệp vốn đã gầy yếu thì giờ nhìn càng gầy hơn, gần như chỉ còn da bọc xương. Hơi thở của cô càng thêm mong manh, đang ở ranh giới hôn mê.

“Ầm!”

Lúc này, một nắm đấm phủ ánh sáng vàng trực tiếp phá vỡ thạch điện, đánh thẳng tới bóng đen kia!

Bóng đen không tránh kịp, bị kim quang kia đánh cho phải lùi lại.

Tần Trạm đứng ở cửa, nhìn thấy Phương Hiểu Điệp suy yếu thì xụ mặt xuống.

“Đông Phương Thần Xã.” Tần Trạm siết chặt nắm tay, vèo một cái bay đến trước mặt Phương Hiểu Điệp ôm lấy cô.

Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Tần Trạm thì khẽ cười.

Cô hé miệng khó nhọc nói: “Biến thái chết tiệt, sao bây giờ mới tới, em sắp chết tới nơi rồi.”

“Chớ nói linh tinh!” Tần Trạm quát.”Có anh ở đây, anh sẽ không để em chết đâu!”

Phương Hiểu Điệp bỗng nhiên bật khóc, cặp mắt vốn xinh đẹp lúc này hơi trũng xuống, nước mắt rơi tí tách không ngừng.

Cô ôm chặt lấy Tân Trạm, khó khăn nói: “Trước khi chết em có lời muốn nói với anh, nếu bây giờ không nói thì sẽ không kịp nữa.”

“Đừng nói bậy!” Tần Trạm hét lớn “Chờ anh giết nó xong sẽ đưa em về, em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em.”

“Đừng động.” Phương Hiểu Điệp lại túm chặt lấy cánh tay Tần Trạm, sắc.

mặt cô tái nhợt, vẻ mặt hơi vặn vẹo, thoạt nhìn có vẻ đang rất đau đớn.

“Anh hãy nghe em nói đã.” Phương Hiểu Điệp khổ sở nói: “Em có những lời đã giấu trong lòng rất lâu, bây giờ không nói ra, e là sau này thật sự không có cơ hội nữa…”

Sắc mặt Tần Trạm u ám đến cực œ điểm, y cắn răng, giận dữ trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

“Anh nghe đây, em nói đi.” Tần Trạm hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.

“Em… Em thích anh” Phương Hiểu Điệp như phải dồn hết sức lực của cơ thể mới nói ra được lời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.