Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 623: Chương 623




Mà ở trong bảng xếp hạng, Tân Trạm không chỉ đơn giản vào bảng thiên tài trẻ tuổi, mà còn trở thành một trong mười cao thủ của Võ đạo giới Việt Nam.

Danh tiếng của anh đã vượt qua Diệp Thiên Vọng, có người thậm chí còn cho rằng Tần Trạm là cao thủ số một của Việt Nam.

Đương nhiên, cũng khiến cho không ít người không phục, hay mơ ước.

Trên mạng tràn đầy thanh âm nghi ngờ.

Hội trưởng hiệp hội võ đạo kinh độ đều bế quan hàng năm, rất ít khi ra tay.

Cho nên bọn họ cho rằng tám đại hội trưởng căn bản không phải thực lực Đại Võ Tông.

Hoặc là lâu không tham chiến nên sớm đã thoái hóa.

Lúc này mới bị Tần Trạm hằng tay trên.

Hơn nữa khi Tần Trạm diệt mấy người đại hội trưởng kia, người ở đây đều được Diệp Thành bảo hộ bên trong vòng bảo hộ.

Lại còn có trận pháp khỏi đen, bọn họ không nhìn thấy toàn bộ, hiện tại không thể phán đoán mấy hội trưởng đều là tu vi chân thực.

Cho dù có người muốn giải thích thay Tân Trạm, cũng không lấy được chứng cớ có tác dụng.

Vì thế sự nghi ngờ này liền hấp dẫn một đám người tụ tập đến trước cửa hiệp hội võ đạo Tân Trạm, ai cũng gửi thư khiêu chiến.

Họ muốn khiêu chiến Tần Trạm. “Vậy nên những người này cảm thấy tôi mua danh chuộc tiếng, đến khiêu chiến tôi để nổi danh.

Tân Trạm nghe Hứa Bắc Xuyên nói xong, không khỏi sửng sốt. “Còn có tin đồn khác, bởi vì mấy ngày nay sư phụ không xuất hiện nên có người nghi ngờ anh bị thương, nên mới thừa cơ lợi dụng. Hứa Bắc Xuyên nói thêm. “Những người này cũng có ý kiến hay đấy chứ.” Tần Trạm nghe xong, cười lạnh một tiếng.

Loại sự việc này, anh cũng không phải chưa từng trải qua.

Trước kia có rất nhiều người muốn đạp lên anh để tiến lên, nhưng mà kết quả, ai cũng không có kết cục tốt. “Nhưng sư phụ, lần này khác lần trước.

Hứa Bắc Xuyên nhắc nhở: “Sư phụ nói đúng, những người này quả thực đáng giận. Nhưng bọn họ không khiêu khích, chỉ nói với nhau mà thôi. Chúng ta không thể đuổi người đi được, bọn họ mỗi ngày đều tụ tập ở cửa, nhìn thấy rất phiền lòng.

Hứa Bắc Xuyên cũng rất bất đặc dí. “Sư phụ, anh coi bọn họ như ruổi bọ là được rồi, đừng để ý bọn họ, qua vài ngày bọn họ sẽ đi thôi.”

Tần Trạm lắc đầu, cũng không để tâm đến chuyện này.

Hiện tại anh một lòng một dạ chỉ muốn cứu mẹ ra khỏi địa lao.

Về phần mấy lão võ sĩ này, chờ sau khi anh ra ngoài sẽ xử lí sau.

Khi hai người trò chuyện.

Cửa lớn hiệp hội võ đạo mở ra.

Một bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. “Con mẹ nó, Hửa Bắc Xuyên. Các cậu lại làm ra chuyện gì vậy? Sao ngoài cửa có nhiều đại võ tông như vậy?

Cơ thể Diệp Thành phong trần mệt mỏi, khi chạy vào vô cùng hoảng sợ. “Diệp Thành, không phải cậu đi gia nhập Cổ tông môn gì đó rồi à?”

Nhìn thấy Diệp Thành, Tần Trạm sửng sốt. “Vừa trở về, cậu về lúc nào vậy?” Diệp Thành nhìn thấy Tân Trạm cũng sửng sốt. “Tôi cũng vừa về, cậu thu hoạch được gì rồi?” Tần Trạm cười hỏi. “Đừng nói nữa, Cổ tông môn kia bị phá hủy rất nghiêm trọng, không lấy được thứ tốt gì.” Diệp Thành lắc đầu nói. “Nhưng mà tôi có một thứ đồ tốt này, cậu chắc chắn rất thích.”

Diệp Thành thần bí cười hì hì, lấy ra một thanh kiếm sắt gi loang lổ. “Kiểm nát này thì làm được gì?” Hứa Bắc Xuyên nhìn thấy thì nhíu mày. “Xin đấy! Đây là thứ ông đây mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được về, sắc bén vô cùng.

Diệp Thành tức giận mắng một tiếng, dùng ngón tay lau mặt kiếm.

Nhất thời vết gỉ loang lổ trên thân kiếm biến mất, một thanh kiếm dài màu thu thủy sáng chói mắt xuất hiện.

Diệp Thành lập tức lấy ra một khối sắt lạnh.

Anh ta vung kiếm lên khối sắt lạnh. trên thân khối sắt lạnh cứng răn ngay lập tức xuất hiện một dấu vết bị cắt thật sâu. “Thế nào? Thứ này so ra không kém với thứ của hai ông lão Vạn Luyện tông kia, nói không chừng có thể mở được xiêng xích đấy.”

Diệp Thành hơi đắc ý, khoe mẽ

Tần Trạm khẽ nhếch mắt.

Diệp Thành này, quả nhiên đã vào bí cảnh Vạn Luyện tông. “Cảm ơn.” Tần Trạm nói cảm ơn với Diệp Thành.

Tuy rằng anh có Thanh Đồng kiếm, nhưng Diệp Thành trước tiên vẫn nghĩ đến anh, cũng có tình nghĩa anh em, nói.

Nhóm Tần Trạm đi thẳng đến địa lao.

Sâu bên trong địa lao, Châu Cẩm ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Nhưng cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn khác biệt.

Tần Trạm tiêu hao rất nhiều lực lượng trang hoàng địa lao, hiện tại có khi còn hơn cả biệt thự xa hoa.

Nhưng xiềng xích vẫn tỏa ra ánh sáng như trước, khiến trái tim Tần Trạm đau đớn.

Trạng thái mẹ Châu Cầm thật ra đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tân Trạm bắt mạch cho mẹ, sau khi diệt ma, nghịch chuyển trận pháp, lấy lực lượng của người ở hiệp hội võ đạo kinh đô, đem tới cho mẹ.

Điều này giúp cho thân thể bị tàn phá của mẹ cải thiện rõ ràng. “Trạm Nhi, con trở lại rồi.”

Ánh mắt Châu Cẩm nhu hòa, sở tóc Tần Trạm. “Mẹ, con về trễ

Tần Trạm hơi áy náy. Mẹ mỗi ngày đều phải chịu khổ, anh vô cùng đau lòng. “Thử cái này đi.” Diệp Thành có chút chờ không nổi nói.

Tân Trạm gật đầu.

Bảo kiếm của Diệp Thành xuất hiện trong tay, sau khi Tân Trạm vận dụng công pháp, linh khí mãnh liệt bay vào trong kiếm.

Kiếm bổ xuống.

Am!

Bảo kiếm rèn bằng vàng khảm ngọc, dừng ở phía trên xiêng xích, lập tức bộc phát ra nhiều đốm lửa.

Lúc này phía trên xiêng xích đã xuất hiện dấu vết nhợt nhạt, nhưng so tới lúc có thể chặt đứt vẫn còn kém rất nhiều. “Không ngờ cái này cứng rắn như vậy.” Diệp Thành hơi thất vọng. “Không sao, cho dù lần này không được, sau này vẫn còn cơ hội.

Ngược lại Châu Cẩm an ủi Tân

Trạm: “Có thể gặp lại con, mẹ đã rất vui rồi.”

“Mẹ đã bị giam ở đây hơn hai mươi năm, thêm vài năm nữa cũng chẳng sao.”

Tần Trạm cảm động, mặc dù trong lòng mẹ thất vọng, nhưng điều đầu tiên nghĩ đến là an ủi anh.

Nhưng mà. “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Kiểm kia là của Diệp Thành mang tới, kiếm của con ở đây.”

Tần Trạm cười cười, rút ra kiểm

Thanh Đồng. “Con mẹ nó!”

Nhìn thấy kiếm Thanh Đồng ánh mắt Diệp Thành phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như một người đàn ông mới thấy người đẹp lần đâu. “Kiểm này của cậu cũng quá mạnh rồi! Cho tôi mượn thử một chút được không?” Nước miếng của

Diệp Thành suýt chút nữa chảy ra.

Không phải anh ta chưa từng thấy qua kiểm Thanh Đồng của Tân Trạm, nhưng lúc ấy có hơi khinh thường.

Hiện tại thấy lại, Diệp Thành rõ ràng cảm nhận được khác biệt.

Tân Trạm đảo mắt, không để ý đến anh ta. “Mọi người lui về phía sau.

Tần Trạm vùng bùa, bảo vệ mẹ, sau đó phân phó hai người kia rời xa một chút.

Sắc mặt anh nghiêm túc, hai tay giơ kiểm Thanh Đồng lên.

Hai ông lão áo choàng đen trắng nói kiểm này có thể chặt đứt xiềng xích, Tần Trạm đương nhiên sẽ không nghi ngờ.

Nhưng trước khi chặt đứt, anh vẫn sẽ thấy bất an.

Dựa theo cách nói của hai ông lão, Tần Trạm rót linh lực vào kiểm Thanh Đồng.

Lập tức, thanh kiếm dài này giống như biến thành một cái lốc xoáy lớn, điên cuồng hấp thụ.

Không chỉ riêng linh khí của Tân Trạm, mà linh khí của đất trời bốn phương tám hưởng cũng điên cuồng bay vào bên trong kiểm.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cuồng phong đột nhiên xuất hiện quanh địa lao, vách tường bốn phía đều rung lắc liên hội.

Bên trên hiệp hội võ đạo kinh đô.

Rung động này mọi người đều phát hiện.

Trên trời mây đen dày đặc, cuồng phong vô kể, hình thành một cái lốc xoáy thật lớn, theo hình rồng bay thẳng vào bên trong hiệp hội. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người khiếp sợ vô cùng, xôn xao bàn luận.

Mà giây phút này, Tân Trạm cảm giác được kiếm Thanh Đồng trong nháy mắt hút đi năm phần linh khí của mình.

Phối hợp thêm với linh khí đất trời bên ngoài mà nó điên cuồng hấp thu được.

Một nhát chém này không thể tưởng tượng được.

Tần Trạm chém xuống.

Một nhát kiếm này, anh vô cùng tin tưởng.

Tiêu hao lượng lớn linh khí, hơn nữa hai ông lão áo choàng đen trắng siêu cấp cường giả còn bổ sung thêm lực, anh không tin không chém được xiềng xích. “Mở cho tôi!”

Tân Trạm rống to, kiếm Thanh Đồng ầm ầm hạ xuống, chém thật mạnh vào phía trên xiềng xích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.