Trên dây xích, mỗi một tấm bùa đều phát ra ánh sáng rực rỡ, cộng thêm cả nhát kiếm hạ xuống kia.
Bên trong phòng giam sáng như ban ngày.
Rồi sau đó ánh sáng rực rỡ đó cũng biến mất rất nhanh.
Ánh sáng lá bùa cũng theo đó tắt đi, một vết nứt xuất hiện ở chỗ Tân Trạm hạ kiểm, sau đó nhanh chóng mở rộng ra.
Phanh
Dây xích nứt ra, không ngừng kéo dài về phía Châu Cẩm.
Cuối cùng, xiềng xích trói Châu Cẩm đã vỡ tan toàn bộ.
Tần Trạm hít sâu một hơi, nhìn mẹ đang chậm rãi đứng lên.
Lúc này mặt của Châu Cẩm đã tràn đầy nước mắt, cũng kích động giống như Tân Trạm.
Cho đến hôm nay, trái qua trăm ngàn cay đẳng, cuối cùng anh cũng đã cứu được mẹ. “Con của mẹ, con chịu khổ rồi.” Châu Cẩm ôm lấy Tân Trạm, nước mắt không ngừng trào ra.
Hai mươi mấy năm qua, mỗi ngày bà ấy đều chịu đựng rất nhiều sự hành hạ, động lực duy nhất giúp cho bà ấy không phát điên, chính là con trai của bà ấy.
Chính là Tần Trạm.
Hôm nay, vào giờ phút này, cuối cùng bà ấy cũng có thể ôm được đứa con của mình.
Tân Trạm cũng vậy, thân thể khế
Hai mươi năm qua anh cũng rất nhớ mẹ.
Rời khỏi nhà lao, một lần nữa đặt chân lên mặt đất.
Châu Cẩm hơi che mắt, rõ ràng có chút khó chịu. run. “Bắc Xuyên, đưa mẹ tôi đến Tân Môn chăm sóc.” Tần Trạm nói.
Mẹ Châu Cẩm bị Hiệp hội võ đạo Kinh Đô nhốt hai mươi mấy năm, đối với bà ấy, nơi này là một nơi đau lòng.
Tần Trạm cũng không muốn mẹ nhìn cảnh mà nhớ lại quá khứ.
Châu Cẩm cũng không từ chối, chẳng qua lại hỏi: “Con trai, con không đi sao?”
“Mẹ, con còn một số chuyện cần xử lý ở ngoài cửa, một lát sẽ đến. ” Tân Trạm cười trả lời.
Những lão già vô lại ngoài cửa kia, anh nên đánh đuổi đi rồi.
Nếu không khi anh trở lại Tân Môn, những người này cũng sẽ đuổi đến Tân Môn.
Như vậy sao mẹ có thể yên tâm điều dưỡng được.
Nghe xong, Châu Cẩm sửng sốt một chút. “Sư mẫu, là do ngài không biết.”
Hứa Bắc Xuyên kể lại chuyện ngoài cửa cho bà ấy nghe. “Trạm Nhi, con định làm thế nào?” Châu Cẩm nhìn về phía Tân Tram. “Đánh bọn hắn một trận, đuổi đi.” Tân Trạm tùy ý nói. “Như vậy cũng vô dụng.” Châu Cẩm lắc đầu. “Hôm nay con đánh đuổi bọn họ, ngày mai bọn họ vẫn sẽ quay lại, chẳng lẽ mỗi ngày con phải so tài với bọn họ sao?”
“Vậy thì đánh trọng thương, để bọn họ biết khó mà lui.” Hứa Bắc Xuyên nói. “Như vậy còn tệ hơn.” Châu Cẩm nhận xét: Trạm Nhi là môn chủ Tân Môn, bây giờ danh vọng đang tốt, đối phương tìm con so tài, con lại làm họ bị thương thậm chí là giết người. Hơn nữa đối phương còn là ông già, người khác nhìn con bằng ánh mắt như thế nào.”
“Sư mẫu nói đúng. Chuyện này thật khó làm.” Hứa Bắc Xuyên gãi đầu một cái. “Đây cũng chính là điểm yếu cho những người này dựa vào, con không dám ra tay mạnh với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không ngừng quấy rầy con.”
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải trốn đi?” Tần Trạm cũng không biết làm thế nào.
Lấy thực lực bây giờ của anh, lại bị mấy lão già kia ép không dám ra cửa sao? “Nếu không tôi tìm một cái bao đánh cho bọn họ một trận rồi ném ra ngoài.” Diệp Thành nói.
Tân Trạm và Hứa Bắc Xuyên đồng thời liếc nhìn anh ta một cái.
Lúc này mà làm như vậy, kẻ ngu cũng biết là ai làm. “Trạm Nhi không cần lo lắng, kêu bọn họ vào đi, mẹ có biện pháp.” Châu Cẩm lại cười, rất tự tin nói.
Tần Trạm cũng có chút tò mò, không biết mẹ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. “Môn chủ, không xong rồi, mấy lão già kia ngày càng ồn ào.”
Mấy người đang nói chuyện thì một môn nhân chạy vào từ bên ngoài. “Môn chủ, ngài nhanh đi xem thử đi.”
Tân Trạm đi tới cửa, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm.
Trên quảng trường đối diện, lúc này có hơn mấy chục bức tranh chữ
Phía trên viết: “Tân Môn chủ không cần sợ, chúng tôi sẽ không làm hại văn bối.”
Còn có các loại tranh kiểu như “Nếu Tân Môn chủ ở nhà, vì sao không dám gặp chúng tôi.”
Còn có một lão già, cầm một cái loa lớn, không ngừng nói những câu giống với phía trên bức tranh viết. “Những lão già này thật quá phận, thật muốn đánh cho bọn họ một trận.”
Hứa Bắc Xuyên tức giận đến nhe răng, đáng tiếc tu vi của anh ta không đủ
Mặc dù những lão già này không biết xấu hổ, nhưng đều là cảnh giới Đại Võ Tông. “Trạm Nhi kêu bọn họ vào đi. Nhớ, lần đầu đánh, cần phải dùng thủ đoạn lôi đình, đánh bại bọn họ trong nháy mắt. Nhưng không làm tổn thương người khác.” Châu Cẩm nhắc nhở
Tần Trạm gật đầu một cái, ra lệnh một tiếng.
Ngay lập tức cửa của Hiệp hội võ đạo mở ra.
Rất nhiều võ giả ở đối diện đều sửng sốt. “Các vị tiền bối.” Hứa Bắc Xuyên đi ra, chắp tay một cái: “Tân Môn chủ của chúng tôi mới vừa trở về, đang nghỉ ngơi chốc lát, biết các vị muốn so tài, cho nên đặc biệt phải tôi đến để mời các vị vào phủ.”
Nói xong, Hứa Bắc Xuyên làm từ thế mời.
Mấy võ giả đều nhìn nhau một cái “Sợ cái gì, tên đó còn có thể ăn thịt chúng ta sao?” Một lão già tóc trắng hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào.
Đến tuổi này của bọn họ rồi, hoàn toàn đã mặc kệ sống chết.
Ý nghĩ duy nhất của bọn họ là nêu cao tên tuổi.
Nếu như có thể đánh bại được Tân Trạm thì cho dù ngày mai có phải chết bọn họ cũng yên lòng nhầm mắt.
Một đám võ giả lục đục đi vào cửa hiệp hội.
Tân Thành đứng trước đại sảnh,
Lão già tóc trắng thấy anh cười híp mắt nói: “Lão phu chính là Chưởng môn phái Cầu Tiên, nghe nói Tần môn chủ có tu vi kinh người, đặc biệt tới đây dùng võ kết bạn.”
“Tôi cũng thế, tôi là Gia chủ của nhà họ Triệu ở Nam Xuyên, cũng tới so tài với Tần Môn chủ. Chắc hạn Tần Môn chủ sẽ không từ chối chứ.”
“Bang Đông Sơn Thiên Khung cũng tới tham gia náo nhiệt.”
Một đảm lão già đều xúm lại.
Ánh mắt nhìn Tần Trạm giống như sói nhìn thấy dễ vậy.
Trên mặt Tần Trạm là nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại mắng thâm.
Những lão già vô lại này, ỷ lớn tuổi cậy già lên mặt.
Ngoài miệng thì nói chuyện khách khí, chỉ đến so tài, dùng võ kết bạn.
Nhưng nếu anh làm bọn họ bị thương, lập tức sẽ rơi vào tình huống bất kính tiền bối, không có võ đức gì đó.
Còn về phía bọn họ, nếu như đánh nhau thua cũng không mất mặt, nếu có thể đánh hòa với anh hay thậm chí có thể thắng, vậy coi như đã nổi tiếng rồi. Tìm truyện hay tại || TRÙMtruyện . co m ||
Cái danh tiếng vang dội đánh bại Tân Trạm này, mang lại rất nhiều chỗ tốt cho môn phái và gia tộc. “Các vị tiền bối là muốn so tài với tôi đúng không.
Khách sáo một phen, Tần Trạm đi thẳng vào chủ để “Tần Môn chủ có thời gian?”
Lão già phái Cầu Tiên sáng mặt hỏi. “Tôi tới trước!”
“Không, tôi đến sớm nhất, tôi tới trước.” Một lão già khác nói. “Tôi lớn tuổi nhất, tôi tới trước.” Một võ giả già nhất kêu lên.
Trong lúc nhất thời tiếng hò hét ồn ào cả lên, tất cả mọi người đều tranh giành cơ hội so tài với Tần
Tram. “Mọi người không nên tranh cãi.
Tân Trạm gãi lỗ tai. “Ý của tôi là, các tiền bối chờ cũng đã lâu, vãn bối cũng rất xin lỗi phải để các vị chờ thêm nữa. Cho nên
Tần Trạm cười ngoắc tay nói: “Các vị cùng lên đi.”
Toàn đại sảnh lập tức yên tĩnh chỉ trong một giây. “Tân Môn chủ đang nói đùa sao?” Một lão già cau mày nói. “Không đúng không đúng, chúng ta cùng nhau lên thìra gì chứ. Nói rồi là so tài một đấu một.” Một lão già khác nói. “Đúng vậy, dù cho có thắng được, thì có ý nghĩa gì, thắng cũng chẳng anh hùng.” Lão già tóc trắng cũng nghĩ vậy. “Các vị tiền bối hiểu lầm rồi.” Vẻ mặt Tân Trạm vẫn tươi cười. “Cho dù các vị cùng nhau tiến lên, vẫn có thể ở bên ngoài nói một mình đấu với tôi, sở dĩ tôi kêu mọi người cùng nhau tiến lên, cũng bởi vì không có người ngoài.”
Những lão già này nghe xong thì đôi mắt sáng ngời.
Cùng tiến lên tức là chỉ cần thắng là có thể xem như một mình đánh bại anh?
Tần Trạm, kiêu ngạo như vậy saoy?
Bọn họ cảm giác cơ hội nêu cao tên tuổi đã đến rồi!