Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 81: Chương 81




Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho đơ người. Bọn họ nhìn nhau, hoàn toàn không thể tượng tượng nổi.

“Đã… đã xảy ra chuyện gì thế?” Trì Minh Tường là người đầu tiên ngập ngừng lên tiếng.

“Không… không biết, hay là… Anh

Tất bị té?”

“Nhưng té bay ra ngoài luôn ấy hả?”

Tần Trạm chỉ lẳng lặng mà nhìn Tất Tiêu Dao, trên mặt không lộ vui buồn, chỉ có một vẻ bình tĩnh.

Tất Tiêu Dao lại hoảng loạn nhìn đôi bàn tay của chính mình, trong miệng không ngừng nỉ non: “Sao có thể… Tại sao lại như vậy?”

“Cậu thua rồi.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.

Tất Tiêu Dao dường như còn chưa thể phục hồi lại từ sự bất ngờ này, gã không nói một lời, chỉ yên lặng ngồi dưới đất, nhìn đôi tay của mình. Toàn bộ hội trường tĩnh lặng như tờ, không ai dám phát ra tiếng động.

“Uầy ui! Tần Trạm, anh được đó!” Phương Hiểu Điệp bỗng nhiên chạy từ dưới đài lên, lao như bay tới ôm lấy Tần Trạm. Nhưng Tần Trạm lại hơi nghiêng người né tránh, khiến cho Phương Hiểu Điệp ôm trượt, ngã mạnh xuống đất, đau đến nhau nhó mặt mày.

“Tôi còn không cho cô ôm tôi đâu!” Tần Trạm cười như không nói.

Phương Hiểu Điệp xoa xoa mông của mình, hùng hổ nói: “Cái tên này! Anh không biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc hay sao hả? Anh muốn để tôi ngã chết à?”

Những người ở bên dưới lôi đài đều âm thầm mà nuốt nước miếng, dù Phương Hiểu Điệp ưa thích gây chuyện thị phi nhưng dù gì vẫn là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. Bỗng dưng có mỹ nữ nhào vào lòng, anh thế mà lại né ra.

Đúng lúc này, Tất Tiêu Dao từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt tràn ngập biểu tình khuất nhục, thân hình to lớn lúc này lại run lên nhè nhẹ. Cho dù gã không muốn tin nhưng sự thật chính là như vậy, thực lực của hai người không hề ở cùng một cấp bậc.

Tất Tiêu Dao rõ ràng, vừa rồi Tần Trạm chỉ hơi động tay một chút thì đã có thể đánh bại gã, nếu mà lúc ấy Tần Trạm ra tay muốn giết gã thì chỉ sợ bây giờ gã cũng chỉ còn là một cái xác khô mà thôi.

“Thực lực thế này… có lẽ là đã đạt tới cấp bậc nội kình tông sư.” Tất Tiêu Dao thở dài, rồi đi lên phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nói. “Tôi thua rồi.”

Tần Trạm cười nói: “Còn nhớ ước định của chúng ta không? Tôi nghĩ cậu Tất sẽ không nuốt lời đâu.”

Tất Tiêu Dao không nói gì, lùi lại hai bước về phía sau, khom người xuống, cúi đầu nói: “Đại ca”

“Đại… Đại ca?” Mọi người dưới đài lại bị dọa thêm lần nữa. Tất Tiêu Dao là người nổi tiếng là kiêu ngạo, cho dù đám công tử giàu có, con ông cháu cha tỉnh thì gã cũng không thèm để mắt tới. Cho dù tôn kính thì cũng chỉ là do ngại thân phận bọn họ thôi. Có thể khiến gã nhận làm đại ca thì chắc chắn là không có khả năng.

Mà Tất Tiêu Dao sau khi gọi xong một tiếng ngày thì lập tức quay người rời đi.

“Từ từ.” Đột nhiên Tần Trạm lên tiếng gọi gã lại.

“Cậu còn muốn thể nào nữa?” Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói.

Tần Trạm cười lạnh nói: “Hôm nay có người vì muốn ngăn cản tôi tới đấu võ mà đã hạ độc trong đồ ăn của tôi, tôi nghĩ là do người của cậu làm.”

“Không thể nào.” Tất Tiêu Dao không thèm nghĩ mà lập tức lắc đầu. “Tất Tiêu Dao này còn không tới mức làm ra cái chuyện mất thân phận như vậy.”

Tần Trạm không nói gì, chỉ nhìn lướt qua những người có mặt ngày hôm nay, đột nhiên nhìn thấy trong mắt của Trì Minh Tường có chút hoảng loạn. Thế nên Tần Trạm chỉ tay về phía trước, nói

“Cậu, lên đây.”

“Tôi?” Trì Minh Tường chỉ vào mình nói, trong mắt càng ngày càng hoảng sợ, căng thắng nói. “Anh… anh tìm tôi làm gì?..”

“Để cậu lên thì cậu đi lên đi, sao vậy, còn cần tôi phải tự mình xuống mời cậu lên hay sao?” Tần Trạm cười như không nói.

Nghe thấy vậy thì Trì Minh Tường lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng đi lên trên dài, đứng trước mặt Tần Trạm, lúc này Trì Minh Tường càng ngày càng căng thẳng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Giải thích đi.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Tôi… Tôi phải giải thích cái gì… tôi không hiểu ý của anh.” Trì Minh Tường vẫn cứng miệng nói.

Tần Trạm cười lạnh: “Cậu cảm thấy cậu không nói thì tôi cũng không làm gì được đúng không?”

Trì Minh Tường nghe thế thì lập tức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi ra đất. Khi đối mặt trực tiếp với Tần Trạm thì gã mới cảm thấy sự sợ hãi không hiểu từ đâu mà dâng lên trong lòng, giống như người đang đứng trước mặt gã không phải là một thanh niên mà là một con mãnh thú cổ xưa vô cùng hung dữ vậy.

“Tần Trạm, anh nói thế là có ý gì?” Tất Tiêu Dao không vui nói.

“Tần Trạm?” Tần Trạm nhíu mày.

Tất Tiêu Dao nghiến răng nói: “Đại ca.”

“Ừ.” Tần Trạm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Độc dược kia không làm gì được tôi, nhưng không may thay cụ Tô cũng ăn cùng vậy nên suýt chút nữa thì đi đời nhà ma.”

“Cái gì cơ?” Trì Minh Tường mặt mày như tro tàn, nhà họ Trì bọn họ không thể nào đắc tội được với nhà họ Tô!

“Nếu bị cụ Tô điều tra thì mọi chuyện không đơn giản như bây giờ đâu.” Đôi mắt của Tần Trạm nhìn xoáy vào Trì Minh Tường, khí chất không giận mà uy trực tiếp khiến cho Trì Trường ngã ngồi trên mặt đất.

“Tôi… Tôi thực sự không biết thuốc kia có thể hại chết người. Người bán thuốc cho tôi nói rằng nó chỉ có thể khiến người khác cả người mệt mỏi.. Tôi… Tôi cũng không nghĩ là cụ Tô sẽ cùng ăn…” Trì Minh Tường lắp ba lắp bắp nói.

“Thật sự là mày làm?” Tất Tiêu Dao giận tím mặt, gã xách cổ Trì Minh Tường lên, tức giận nói: “Tao dù phơi thấy trên này cũng không phải đi làm cái loại chuyện hèn hạ đó, cái thằng này!”

Nói xong Tất Tiêu Dao giơ tay, giáng một cái tát thật mạnh vào Trì Minh Tường.

“Hình như nhẹ nhàng quá thì phải?” Tần Trạm nhướng mày hỏi.

Tất Tiêu Dao nghiến răng, cái tát này của gã đúng là không dùng một chút sức lực nào. Tần Trạm tiếp tục cười như không hỏi: “Có cần tôi giúp không? Hay để cụ Tô tự mình xử lý đi vậy?”

Tất Tiêu Dao căng thẳng, lại nhìn Trì Minh Tường, đột nhiên giơ chân lên đá vào bụng của gã. Trì Minh Tường lập tức bị đá bay ra khỏi lôi đài, ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất phun ra một ngụm máu, một lúc lâu vẫn không thể bò dậy được.

“Tất… Anh Tất, tôi sai rồi.” Trì Minh Tường khó nhọc nói: “Tôi không nên tự khôn vặt như thế…”

“Xin lỗi Tần… Đại ca.” Tất Tiêu Dao khuất nhục nói.

“Tần đại ca, tôi sai rồi…” Trì Minh Tường vẻ mặt vô cùng đau đớn nói. “Hôm khác tôi nhất định sẽ tự mình tới giải thích với cụ Tô…”

Tần Trạm cũng chỉ định dạy cho gã một bài học mà thôi, nên sau khi nghe thấy thế thì anh phất tay, đi xuống khỏi lôi đài. Tất cả mọi người bây giờ đều dùng ánh mắt tôn kính và sợ hãi để nhìn Tần Trạm, hãi hùng mà tránh đường cho anh.

Lúc đi tới cửa, Tần Trạm nhàn nhạt nhắc nhở nói: “Tất Tiêu Dao, đừng quên những gì cậu đã nói.”

Tất Tiêu Dao lạnh lùng đáp: “Nếu đã dám đánh cuộc thì sẽ phải chịu thua.”

Tần Trạm không nói nữa mà trực tiếp bước nhanh ra khỏi võ đường này.

Sau khi ra khỏi cửa, đã thấy Phương Hiểu Điệp khập khiễng chạy tới. Cô nàng dường như quên cả đau đớn phía sau mông, mặt mày xán lạn nói: “Oa ui, Tần Trạm, không nghĩ tới thực lực của anh tốt như thế đấy! Về sau nếu có ai bắt nạt tôi thì tôi có thể tìm anh giúp đỡ rồi!”

Tần Trạm nhìn cô một cái, cười nói: “Cô chủ Phương, cô nên gọi tôi là gì ấy nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.