Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 82: Chương 82




Phương Hiểu Điệp lập tức đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Cái gì cơ? Sao tôi chẳng hiểu anh nói gì cả…”

“Nói lời mà không giữ lấy lời?” Tần Trạm nhăn mày.

Phương Hiểu Điệp là con cháu của người làm trong ban an ninh, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Phương Kính Diệu, vẫn luôn là một người rất coi trọng chữ tín. Vì thế cô ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân…”

Nhìn thấy hỗn thế tiểu ma nữ thẹn thùng thì Tần Trạm không nhịn được mà bật cười.

“Cái này… Chuyện này anh không được phép nói cho người khác biết! Nhất là chị Uyên!” Phương Hiểu Điệp giơ nắm đấm lên uy hiếp anh, nói.

Tần Trạm cười cười, không nói gì, chỉ tập trung lái xe quay lại biệt thự. Thực trùng hợp, Phương Kính Diệu cũng đang ở đây. Ông ta cố ý tới đây để chờ Tần Trạm.

“Thầy, lần này Tần Trạm chỉ sợ sẽ không thuận lợi đâu.” Phương Kính Diệu cười nhạt nói.

“Tôi không nghĩ vậy.” Cụ Tô cười ha hả nói.

“Thầy, có phải thầy đánh giá Tần Trạm hơi cao rồi không?” Phương Kính Diệu không nhịn được nói. “Thầy hẳn phải nắm được thực lực của Tất Tiêu Dao, cậu ta cũng không phải là một kẻ vô tích sự, hữu danh vô thực.”

Cụ Tô cười nhạt nói: “Đừng nói nữa, cậu đợi chút đi, tôi nghĩ Tần Trạm cũng sắp về đến nơi rồi.”

Vừa dứt lời thì xe Tần Trạm đã từ từ tiến vào. Trong lòng Phương Kính Diệu vui vẻ, trong ánh mắt không khỏi có chút mong đợi. Nhưng khi ông ta nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Trạm thì ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.

“Cụ Tô.” Tần Trạm đi tới gọi một tiếng.

Cụ Tô cười nhẹ nhàng nói: “Tần Trạm, sao rồi, không khiến Tất Tiêu Dao bị thương chứ?”

“Không” Tần Trạm nói. “Tôi đã nhẹ tay rồi.”

Phương Kính Diệu ở một bên cũng một bên nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Trạm, muốn tìm xem trên gương mặt anh có vết thương nào hay không. Vậy nhưng nhìn trái ngó phải một hồi, tới một hạt bụi bám trên mặt anh cũng không nhìn ra huống chi là một vết thương.

“Ba, sao hôm nay ba không tới? Hôm nay ba không đi đúng là cực kì đáng tiếc!” Phương Hiểu Điệp vội vàng khoe.

“Tần … Tần Trạm cực kỳ lợi hại. Ba không biết đâu, Tất Tiêu Dao vừa mới động vào Tần Trạm thì đã đùng một cái bay ra ngoài luôn.”

Cách mà Phương Hiểu Điệp khoa chân múa tay kích động miêu tả nhìn có chút đáng yêu.

Sắc mặt Phương Kính Diệu trầm xuống, ông ta nhíu mày nói: “Tần Trạm, điều Hiểu Điệp nói có phải thật không vậy?”

“Ừm.” Tần Trạm gật đầu nói:

“Nhưng mà trưởng quan Phương yên tâm, tôi không làm cậu ấy bị thương đâu.”

“Sao lại như vậy?” Phương Kính Diệu cau chặt mày.

“Trừ khi cậu là nội kình tông sư, nếu không cậu nhất định không phải là đối thủ của Tất Tiêu Dao!”

“Ha ha! Được rồi. Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, cậu cũng đừng nói nữa.” Cụ Tô phất tay nói. Lúc này dự định của cụ Tô đang âm thầm mà thay đổi. Ông không hy vọng Tần Trạm đứng nơi đầu sóng ngọn gió, mà ngược lại ông hy vọng Tần Trạm có thể im lặng mà trưởng thành.

Trong lòng Phương Kính Diệu vừa mừng vừa sợ, ông ta đến trước mặt Tần Trạm, nói: “Tần Trạm, tôi trân trọng gửi lại cậu lời mời, hy vọng cậu có thể gia nhập…”

“Phương trưởng quan, tôi nói rồi, tôi sẽ không gia nhập vào ban an ninh.” Tần Trạm không hề do dự mà từ chối Phương Kính Diệu.

Nhưng Phương Kính Diệu chưa chịu từ bỏ ý định, ông ta vội vàng nói: “Tần Trạm, với năng lực và tiềm năng của cậu, chỉ cần cậu gia nhập ban an ninh thì ban an ninh chắc chắn sẽ toàn lực bồi dưỡng cho cậu. Tất cả tài nguyên đều sẽ để cậu thoải mái sử dụng.”

Phương Kính Diệu nhiệt tình nói: “Ngay cả Diệp Thiên Vọng năm đó cũng phải gia nhập vào ban an ninh rồi mới từ từ phát triển lên.”

“Phương Trưởng quan, tôi là người ưa thích sống tự do, ban an ninh không hợp với tôi.” Tần Trạm lắc đầu nói.

Những năm tháng trở thành tù nhân của nhà họ Lâm đã khiến cho Tần Trạm vô cùng chán ghét cuộc sống như vậy. Sau đó, Tần Trạm lại nói thêm một câu: “Nhưng nếu ban an ninh có việc cần giúp đỡ thì Tần Trạm nhất định sẽ không chối từ.”

Phương Kính Diệu hơi ngây người, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Tần Trạm thì ông ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Ông ta gật đầu nói: “Được, cậu nói rồi đấy nhé. Ban an ninh cũng sẽ hết sức giúp đỡ cậu trưởng thành.”

“Vậy thì tôi phải cảm ơn trước rồi.” Tần Trạm đáp ứng nói.

Chỉ một lúc sau, Phương Kính Diệu cũng vội vàng rời khỏi, Phương Hiểu Điệp vốn dĩ muốn ở lại nhưng lại bị ông ta cố chấp mà đưa đi.

“Tần Trạm, thật ra nếu cậu gia nhập vào ban an ninh…”

“Cụ Tô, ông cũng đừng khuyên tôi, tôi sẽ không vào ban an ninh” Tần Trạm kiên quyết nói.

“Thế cũng được, cũng được.” Cụ Tô cười cười, gật đầu nói.

Sau khi trở về phòng, Tần Trạm kể lại cuộc so tài cho Tô Uyên nhưng Tô Uyên cũng không cảm thấy kinh ngạc gì cả, giống như tất cả những chuyện này đều thuận lý thành chương mà xảy ra vậy.

Cô nói với Tần Trạm: “Kể cả anh có làm ra chuyện cực kì bất hợp lý thì em vẫn cảm thấy đó là điều đương nhiên.”

Chiều hôm ấy, điện thoại của Tần Trạm đột nhiên vang lên. Lấy điện thoại ra xem thì hóa ra là cái cậu Liễu Thành Dương hôm trước gọi điện tới. Cậu ấy nói qua điện thoại: “Anh Trạm, anh lên tỉnh rồi à?”

Tần Trạm đáp một tiếng nói: “Ừ, mới lên không lâu”

“Đã bảo anh nếu lên tỉnh thì phải liên lạc với em, vậy mà anh lại quên mất!” Liễu Thành Dương nửa đùa nửa thật nói.

Đối với sự nhiệt tình của Liễu Thành Dương, Tần Trạm cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể cười gượng.

“Tối nay em mời anh đi uống mấy ly, tiện thể đưa anh đi dạo loanh quanh một chút, anh nhớ tới đấy!” Liễu Thành Dương nhiệt tình nói.

Tần Trạm cảm thấy cậu ấy vô cùng hưng phấn thì cũng không nỡ dội cho cậu ta một gáo nước lạnh. Huống hồ, Tần Trạm cũng muốn đi dạo loanh quanh, vậy nên anh đồng ý rồi.

Tối hôm ấy, Liễu Thành Dương đưa Tần Trạm đi ăn một bữa, sau đó lái xe đến thẳng quán bar.

Đối với đám thanh niên mà nói thì cuộc sống về đêm luôn luôn náo nhiệt, hấp dẫn mê người khiến người khác quên cả lối về như thế. Chỉ trong chốc lát, Liễu Thành Dương đã đưa Tần Trạm đi tới quán bar có tên là Kim Vực.

Trước cửa quán Bar còn đỗ một hàng siêu xe, nhưng phần lớn đều là loại xe thể thao được giới trẻ ưa chuộng.

“Đây chính là quán bar tốt nhất trên tỉnh” Liễu Thành Dương cười nói. “Em cũng thường xuyên tới chơi ở đây, quen được không ít người, cũng coi như là tương đối quen thuộc.”

Đúng lúc này một cô gái đi tới, cô ta vô cùng mất kiên nhẫn nói: “Sao tới muộn vậy? Có biết tôi chờ bao lâu rồi không hả?”

“Đi ăn trước, sau đó lại gặp tắc đường, nên là.” Liễu Thành Dương ngại ngùng nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.” Cô gái mất kiên nhẫn nói: “Mau vào, nếu không lúc nữa sẽ không còn bàn đâu.”

“Bạn gái à?” Tần Trạm hỏi.

“Còn chưa phải là bạn gái. Em vẫn đang theo đuổi người ta.” Liễu Thành Dương hơi xấu hổ nói.

Tần Trạm đùa giỡn nói: “Cái kiểu con ông cháu cha như cậu lẽ ra lúc nào cũng phải có các cô gái vây quanh mới phải, sao cô nàng này lại có vẻ như cảm thấy cậu rất phiền vậy?”

Liễu Thành Dương há miệng muốn giải thích nhưng một hồi vẫn không biết nên giải thích như thế nào.

Cô nàng này lúc ban đầu đúng là muốn tiếp cận cậu vì xem vào phần thân phận này của cậu, nhưng sau đó lại phát hiện cha cậu quản rất chặt, che cậu rất ít tiền vậy nên càng ngày càng chán cậu.

Sau khi vào trong quán bar, tới ghế dài thì Liễu Thành Dương gọi mấy bình rượu ra, sau đó giới thiệu với cô gái kia. “Đây là người mà anh đã nhắc tới cùng em, Tần Trạm. Anh ấy là nhân vật lớn số một số hai Đạm Thành đấy.”

Cô gái kia liếc mắt nhìn Tần Trạm, cười nhạo nói: “Cái nơi tên là Đạm Thành kia thì có thể có bao nhiêu nhân vật lớn chứ?”

Liễu Thành Dương nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Tần Trạm lập tức vẫy tay tỏ vẻ không sao cả. Nhưng vì mặt mũi nên cậu vẫn túm lấy tay cô gái kia nói: “Lý Nhược Kỳ, em có ý gì hả? Đây là bạn của anh, em không biết tôn trọng một chút hay sao? Mau xin lỗi bạn của anh đi!”

“Anh bị điên à?” Lý Nhược Kỳ hất tay Liễu Thành Dương ra. “Để tôi xin lỗi gã? Não anh có vấn đề à?”

“Cô!” Liễu Thành Dương dưới cơn tức giận đã giơ tay lên tát cho Lý Nhược Kỳ một bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.