Giang Cung Tuấn cũng rất chờ mong.
Chờ mong có thể phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Anh ngồi trên xe lăn, mở hộp trong tay ra, lấy sách cổ ra ngoài, mở nó ra, nhìn những người tí hon được vẽ phía trên.
Những người tí hon này có hình dạng không đồng nhất, hoặc đứng, hoặc cầm, hoặc ngồi xổm...
Trên thân mỗi một người tí hon kia đều có điểm trắng và đường cong màu đỏ.
Giang Cung Tuấn biết, điểm màu trắng đại diện cho vị trí của huyệt đạo, mà đường cong màu đỏ lại đại biểu kinh mạch.
Đây là Kinh Mạch Huyệt Đạo Đồ.
Chỉ là rất hợp lý.
Giang Cung Tuấn rất hiểu rõ về cơ thể con người.
Chỗ nối liền kinh mạch và huyệt đạo ở trên Kinh Mạch Huyệt Đạo Đồ rất quỷ dị, trên y học hiện đại căn bản là không thể giải thích được.
Trước kia anh không biết hàm nghĩa của những thứ này, thế nhưng từ khi học tập sách y kinh, anh đạt được tâm pháp tu luyện nội gia ở bên trong, học được khống chế chân khí như thế nào, anh cũng đã biết được ý nghĩa của những bức tranh kinh mạch này rồi.
Đây là con đường chân khí vận hành trong cơ thể.
Anh muốn nếm thử một chút.
Anh muốn nhấc lên chân khí, thế nhưng trong cơ thể rỗng tuếch, một chút chân khí cũng không có.
Hơn nữa vừa vận công, trong cơ thể lập tức truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức khuôn mặt anh nhăn nhó, cơ thể ngã quy từ trên ghế xuống.
Ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Thế nhưng tầng hầm lớn như vậy chỉ có mỗi mình anh, cũng không ai đến đỡ anh dậy, anh phải dùng rất nhiều sức lực mới đứng lên được khỏi mặt đất, ngồi trên xe lăn lần nữa.
Sắc mặt anh tái nhợt, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt.
Anh không ngừng suy đoán, mắng thầm: “Nhà họ Cửu đáng chết, thế mà lại đánh tan chân khí mình tu luyện ra, đánh gấy kinh mạch của mình, nếu không phải có nhà họ Giang ra tay cứu giúp, bây giờ mình đã chết rồi.”
Giang Cung Tuấn thầm mắng xong thì không lập tức đi nghiên cứu, mà nhằm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài.
Giang Quốc Đạt ngồi trên một cái ghế đá ở sân sau.
Giang Vô Song đi tới, nhẹ giọng gọi: “Ông nội”
“Ừm”
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, Giang Vô Song ngồi xuống, hỏi: “Ông nội, Giang Cung Tuấn thật sự có thể phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, lĩnh ngộ được võ công tuyệt học từ bên trong sao?”
Giang Quốc Đạt lắc đầu.
“Không biết, cũng chỉ để cậu ta thử một chút, năng lực lĩnh ngộ của cậu ta cực mạnh, có lẽ sẽ lĩnh ngộ được, hơn nữa rốt cuộc bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ẩn giấu cái gì, có phải là võ công tuyệt học hay không, điều này cũng chưa từng được chứng thực, có lẽ cần gom góp bốn bức tranh mới có thể giải đáp.”
Giang Vô Song khẽ gật đầu một cái, nhớ ra cái gì đó lại hỏi: “Đúng rồi, ông nội cảm thấy, là ai đã thuê trộm mộ lẻn vào cổ mộ của Chiêu Tử Vương, lại là người nào có thể lấy được vị trí cổ mộ của Chiêu Tử Vương, còn có bản vẽ bố cục cơ quan kỹ càng?”
Vẻ mặt Giang Quốc Đạt nghiêm túc.
Đây cũng là chuyện mà ông ta vẫn nghĩ không ra.
Trong sách cổ của tứ đại gia tộc chỉ ghi lại rất ít chuyện về cổ mộ của Chiêu Tử Vương.
Sao người bên ngoài lại biết được? Giang Vô Song nói ra: “Có thể chính là người của tứ đại gia tộc hay không?”
“Hả?”
Giang Quốc Đạt nhìn cô ta một cái, hỏi: “Cháu nghỉ ngờ ai?”
Giang Vô Song nhanh chóng nói: “Vô Song không dám suy đoán ngông cuồng”
Giang Quốc Đạt khoát tay, nói: “Không có người ngoài, có lời gì cứ nói đi đừng ngại.”
Lúc này Giang Vô Song mới nhẹ nhàng gật đầu, ngẫm nghĩ một lát sau mới nói: “Ông nội cũng đã nói, Giang Thời là một thiên tài võ học, tuổi còn trẻ đã tu luyện ra ra chân khí, mặc dù bị phế võ công, thế nhưng nói thế nào ông ta cũng là thiên tài, có thể là sau khi ông ta thoát khỏi nhà
- ---------------------------